Mượn Thọ Sinh Hồn <Series Kim Giác Kỳ Đàm> - Chương 36
Cập nhật lúc: 2024-07-28 19:43:12
Lượt xem: 462
Tôi điên cuồng đẩy những bức ảnh này sang một bên, trên ngón tay tôi có vài vết cắt bởi giấy, m.áu chảy dính đầy trên ảnh.
Bên cạnh có một phong bì lớn hơn, bên trong cũng đựng đầy ảnh. Tôi nhận ra Vương Diễm, Chu Lâm, Lưu Tiểu Huệ...
Đằng sau mỗi bức ảnh đều có ghi số và ghi chú.
Tiểu Lôi úp mặt xuống đất, hai tay ôm đầu, khói đen trên người càng ngày càng nhiều.
"Tôi xin lỗi...tôi không thể cứu họ..."
Cuối cùng tôi đã hiểu ra tất cả sự thật.
Đôi tay đó, những chiếc xe đạp đột ngột tăng tốc đó, là Tiểu Lôi đang cố gắng hết sức để cứu họ.
Đêm đó, sau khi tôi ngã, là Tiểu Lôi đã cứu tôi, người muốn g.i.ế.c tôi là một người đàn ông.
Người đàn ông này xuất hiện nhiều lần trong bức ảnh, nở nụ cười chiếm hữu, nụ cười đắc thắng, nụ cười thỏa mãn, nụ cười tà ác.
Tôi nhìn Tiểu Lôi với vẻ hoài nghi.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
"Cô mượn dương khí của tôi... chỉ để g.i.ế.c Lão Tề thôi sao?"
"Xin lỗi, tôi đã nói dối cậu..."
Tiểu Lôi đột nhiên lớn tiếng nói:
"Cậu đi nhanh lên! Hắn ta sắp tới rồi."
Tôi liều mạng nhấc giá sách lên và kéo Tiểu Lôi ra ngoài.
Tại sao tôi lại nghi ngờ cô ấy chứ?
Tôi chộp lấy bức ảnh trên sàn.
"Tôi sẽ gọi cảnh sát!"
“Không được!” Tiểu Lôi ôm chặt lấy tôi: “Nếu chuyện này truyền ra ngoài, cha tôi ắt phải đào mộ tôi lên… xin cậu…”
Ánh mắt Tiểu Lôi đầy sự hèn mọn, cô ấy đẩy tôi, nói:
"Việc còn lại để tôi lo, cậu mau chạy đi!"
"Không được!" Tôi nắm lấy tay cô ấy, “Dương khí… cô cần dương khí đúng không? Đều cho cô hết đấy!"
Tiểu Lôi khóc và lắc đầu.
"Tôi không thể làm hại cậu nữa, mau chạy đi! Hắn ta thật sự rất đáng sợ!"
Lạch cạch…
Cánh cửa phía sau tôi mở ra.
51.
Một người đàn ông huýt sáo mở cửa bước vào, nhìn giá sách nằm dưới đất, hắn ta giật mình.
"Chuyện gì xảy ra thế?"
Là lão Tề, sau khi nhìn thấy những bản phác thảo và những bức ảnh trên mặt đất, hắn ta nhanh chóng chốt cửa lại và cảnh giác nhìn vào trong phong.
"Ai?"
Tiểu Lôi làm một cử chỉ im lặng về phía tôi.
Lão Tề mặc dù đứng ngay trước mặt nhưng lại làm ngơ tôi và Tiểu Lôi.
Tôi nhớ rằng trên người tôi vẫn còn có bùa ẩn thân Tiểu Ẩn, chỉ cần lão Tề không nghĩ đến tôi, thì hắn không thể nhìn thấy tôi, còn bản thân Tiểu Lôi có cách tàng hình của riêng mình.
Tiểu Lôi xua tay, ra hiệu cho tôi đứng ở chân tường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/muon-tho-sinh-hon-series-kim-giac-ky-dam/chuong-36.html.]
Tôi ôm Tiểu Lôi đứng dựa vào tường.
Lão Tề kiểm tra căn phòng, chắc mẩm rằng không có ai cả, rồi nhanh chóng dọn sạch ảnh và tranh trên sàn.
Tiểu Lôi chỉ vào cửa, nói đi nói lại:
"Chạy đi, đừng lo cho tôi!"
Nhưng tôi vẫn đứng yên bất động.
Hơi thở của tôi ngày càng gấp gáp, m.áu khắp người sôi sục, náo dồn lên não khiến đầu tôi gần như nổ tung.
Tôi đã cố gắng hết sức để không nghĩ đến những bức ảnh đó, nhưng hình ảnh trong những bức ảnh đó lần lượt chạy trong đầu tôi, và mỗi lần chúng hiện ra thì như một nhát đ.â.m vào cơ thể tôi vậy.
Tức giận, đau đớn và nhục nhã.
Những gì tôi phải chịu đựng, là một sự tổn thương mà một cậu chàng 18 tuổi có thể tượng được.
Tôi phải g.i.ế.c tên súc sinh này!
Sắc mặt Tiểu Lôi tái nhợt, cô ấy dùng hết sức đẩy tôi về phía cửa, nhưng cô ấy không thể đẩy tôi được nữa.
Tôi lặng lẽ bước đến bàn vẽ, nhặt chiếc chặn giấy bằng gỗ gụ, nhắm đúng vào sau đầu lão Tề và dùng hết sức đập vào đó…
Tôi phải đập vỡ đầu tên súc sinh này và đập nát óc hắn để xem nó thực sự bẩn thỉu đến mức nào.
Phụt một tiếng, lão Tề đột nhiên quay người lại, chặn giấy chỉ cứa qua da đầu hắn.
Tôi né được, suýt ngã.
Lão Tề ôm đầu quay người lại, giật mình.
"Cậu vào đây từ khi nào thế? Kim Giác?"
Lão Tề nhìn tôi, sau đó nhìn những bức ảnh và bản phác thảo trên mặt đất, nhanh chóng bước đến tủ, rút ra một thanh kiếm dùng để trấn trạch, mỉm cười nhìn tôi.
Nụ cười đó cũng kinh tởm như nụ cười trong ảnh.
"Đây là do cậu tìm đến cái c.h.ế.t nhé."
"Hôm nay người phải c.h.ế.t là ông."
Tiểu Lôi cố lết đi đến trước mặt tôi và chặn lão Tề lại. Cô ấy không còn ẩn mình nữa và dần dần lộ rõ bộ mặt thật của mình trước mặt lão Tề.
Lão Tề dụi mắt, như không thể tin được những gì mình nhìn thấy vậy.
Tiểu Lôi quay mặt sang một bên, lạnh lùng nhìn tôi.
"Được rồi, một lần cuối cùng vậy."
Tôi ôm lấy Tiểu Lôi.
Hận không thể thông qua cái ôm này mà truyền hết sự hối hận cùng tình yêu cho cô ấy biết.
Chỉ trong chốc lát, tôi cảm thấy toàn bộ sức lực trong cơ thể đã bị rút cạn, tôi đứng dựa vào tường, yếu ớt nói với Tiểu Lôi:
"Cố lên, bảo bối!"
Tiểu Lôi ngơ ngác, sau khi tỉnh táo lại, cô gật đầu cảm kích.
Sau đó cô ấy hận thù nhìn lão Tề.
Lão Tề không phản ứng, vẫn nghi hoặc nhìn Tiểu Lôi.
"Ngươi...là người hay là ma?"
Tiểu Lôi cười khẩy một cái, cơ thể cô từ từ dang rộng ra như một con nhện, những đường gân nổi lên trên khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt cô đỏ hoe, tóc tung bay loạn xạ, móng tay bật dài ra.
"Không nhớ sao? Xuống kia rồi từ từ nhớ lại."