Mượn Thọ Sinh Hồn <Series Kim Giác Kỳ Đàm> - Chương 35
Cập nhật lúc: 2024-07-28 19:42:42
Lượt xem: 372
Tiểu Lôi bỗng nhiên nức nở.
Tôi không nhìn cô ấy, mím môi không nói, nhưng tôi cũng không cầm được nước mắt.
Tôi cảm thấy Tiểu Lôi tiến về phía tôi hai bước, bình tĩnh nói:
"Kim Giác… trước khi chia tay, có thể ôm anh một cái không? Anh không cần nhìn em, cũng không cần nói chuyện với em."
Thấy tôi không lên tiếng, Tiểu Lôi lại nói:
"Xem như em xin anh, sau khi ôm anh, em sẽ không bao giờ làm phiền anh nữa."
Đấu tranh nội tâm trong giây lát.
Tôi gật đầu.
Một luồng khí lạnh từ từ lan về phía tôi, còn có mùi tro giấy, chính là mùi của ma quỷ.
Tiểu Lôi có lẽ thực sự rất yếu, thậm chí còn không có khí lực để che đậy mùi hôi này.
Nước mắt của Tiểu Lôi rơi xuống, lạnh như nước đá, cô ấy ôm tôi bằng cả hai tay.
"Xin lỗi… xin lỗi……"
Tôi đột nhiên cảm thấy như thể toàn bộ sức lực của mình bị rút cạn vậy.
Không đúng…
Tôi chợt bừng tỉnh, khi định đẩy cô ấy ra, tôi nhận ra mình không thể nhấc tay lên và thậm chí còn không thể nói được.
Thật là bất cẩn, tôi thật sự không nên tin cô ấy.
Tôi nhớ lại những gì ông trẻ tư đã nói với tôi, nhanh chóng dùng miệng kéo chiếc khăn quàng đỏ của Tiểu Lôi ra, rồi cắn xuống xương quai xanh…
50.
Rắc...
Tiếng gãy xương nhẹ nhàng vang lên.
Tôi cắn đứt xương quai xanh của cô ấy.
Xì…
Khói đen đột nhiên phun ra từ chỗ xương quai xanh của Tiểu Lôi, trộn lẫn với thứ gì đó giống như tro giấy.
Cô ấy bất ngờ đẩy tôi ra, rồi vội vàng bịt lại miệng vết thương chỗ xương quai xanh nhưng đã quá muộn.
"A a a a a a a a a..."
Trong lúc làn khói dần tràn ngập trong không khí, Tiểu Lôi ôm lấy vết thương và hét lên đau đớn, khắp cơ thể vang lên giòn tan tiếng xương nứt gãy, cô ngã xuống đất như muốn vỡ ra.
Tôi vẫn còn ngậm xương đòn của cô ấy trong miệng, tôi sợ đến mức nhanh chóng nhả ra, cầm lấy khúc xương trong tay và nhìn.
Xương quai xanh trắng phếu, lạnh lẽo, nhưng trơn mượt như khối ngọc, không có da thịt, mà mọc ra một mảng thịt màu hồng nhạt, còn đang run rẩy, một giọt m.áu từ chỗ nứt gãy chậm rãi chảy ra, rơi xuống đất.
"A a a a a a a a a..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/muon-tho-sinh-hon-series-kim-giac-ky-dam/chuong-35.html.]
Tiểu Lôi cuộn tròn trên mặt đất, toàn thân gần như bao phủ trong làn khói đen. Cô ấy oán hận, không cam lòng nhìn tôi xuyên qua làn khói đen.
"Ta đã tu luyện ba năm, vẫn chờ ngày này. Tại sao ngươi lại làm như vậy với ta?"
Tôi sợ đến mức không biết phải nói gì, cũng không biết sẽ thành như thế.
Tiểu Lôi đứng dậy, vùng vẫy và lao về phía tôi, vẻ mặt dữ tợn.
"Ta không cam lòng!”
Tôi sợ quá nên vội lùi lại.
Tiểu Lôi đứng không vững, cố gắng bám vào giá sách bên cạnh, giá sách đột nhiên rơi ngã, đè cô xuống đất, album ảnh và sách rơi vãi khắp sàn, một số đồ trang trí nhỏ bị vỡ nát.
Thứ phát ra từ miệng Tiểu Lôi đã không còn là giọng của con người nữa mà là một âm thanh rè rè khiến tôi cảm thấy ớn lạnh.
Lòng tôi bối rối, đút xương quai xanh vào túi, rút thanh kiếm gỗ ra và chuẩn bị ra tay.
Đột nhiên tôi bị thu hút bởi một bản phác thảo trên mặt đất. Bản phác thảo này ban đầu được nhét vào cuốn album, nhưng bây giờ nó bị rơi ra.
Là bức chân dung toàn thân của một cô gái, nằm tựa trên ghế sofa, không mặc quần áo, những đường nét trên cơ thể rất đẹp.
Mặc dù chỉ là nhìn từ phía sau và chỉ lộ ra một chút khuôn mặt nhưng tôi chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra.
"Đừng nhìn!" Tiểu Lôi đột nhiên từ dưới giá sách hét lên.
Tôi thấy còn có một chồng khác dưới bức chân dung, khi tôi mở nó ra, tôi thấy thêm nhiều bức phác họa nữa.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Tất cả đều dựa trên bản phác thảo cơ thể con người của Tiểu Lôi mà vẽ.
Dù trông có chút ngượng ngùng nhưng cô ấy lại nhìn người họa sĩ với ánh mắt ngưỡng mộ.
Hơi thở của tôi bắt đầu gấp gáp.
Ngoài ra còn có một chiếc phong bì nhét trong tập tranh này. Nó phình ra, bên trong chứa rất nhiều thứ. Tim tôi đập nhanh hơn, cầm lấy phong bì mà tay run rẩy, chưa kịp mở ra thì ảnh bên trong đã rơi khắp cả sàn.
"Cầu xin cậu, đừng nhìn..." Tiểu Lôi gần như dùng hết sức mà hét lên.
Nhưng mắt tôi vẫn bị thu hút bởi nó.
Người trong ảnh là Tiểu Lôi.
Nhưng đó không phải là Tiểu Lôi mà tôi quen thuộc.
Không, đây chắc chắn không phải Tiểu Lôi!
Cô ấy là một cô gái trong sáng và tốt bụng, sao cô ấy lại... có một bức ảnh như vậy?
Tôi cảm thấy tim mình bị một khối sắt vặn xoắn, vặn đến bật cả m.áu.
"Ahhh..."
Móng tay của Tiểu Lôi liều mạng cào vào sàn bê tông, cố gắng bò ra từ dưới giá sách, nhưng lực bất tòng tâm, chỉ biết đập xuống đất vì đau đớn.
"Ngươi đừng nhìn!"
"Ahhhhhh!!"