Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mượn Thọ Sinh Hồn <Series Kim Giác Kỳ Đàm> - Chương 27

Cập nhật lúc: 2024-07-28 19:36:29
Lượt xem: 353

39.

Tôi và Trần Vỹ đồng loạt mở mắt ra, chỉ thấy trước mặt tối đen.

Thế giới dường như bị mắc kẹt với nhau. Trần Vỹ sợ hãi đến mức nắm chặt lấy tay tôi.

Tôi vỗ nhẹ vào mu bàn tay cậu ra hiệu đừng hoảng sợ.

Chờ một lúc, trước mắt tôi như một cuốn phim đang chiếu vậy, dần dần nhìn rõ.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Ở vị trí thuận lợi từ trên cao, chúng tôi nhìn xuống ngã tư dưới ánh đèn đường.

Đây là tầm nhìn của con quạ, nó đang nhìn chằm chằm, chửi bới Trần Vỹ và tôi.

"Lưu Tiểu Huệ... Lưu Tiểu Huệ..." Trần Vỹ nhẹ giọng gọi.

Tôi nhìn thấy một cô gái đang đi xe đạp, chính là Lưu Tiểu Huệ.

Cô vừa lau nước mắt vừa đạp xe, xe vì thế mà lắc lư theo.

"Tiểu Huệ! Tiểu Huệ!"

Trần Vỹ mở miệng gọi lớn.

Tôi chợt nhận ra có điều gì đó không đúng.

Mặc dù Lưu Tiểu Huệ đã c.h.ế.t ở đây, nhưng có lẽ cô ấy chỉ đi loanh quanh ở khu vực này, bộ quần áo cô ấy mặc hẳn phải là bộ quần áo cô ấy mặc khi chôn cất, không nên giống như những gì nhìn thấy trước mắt mới đúng chứ.

Tôi nắm lấy tay Trần Vỹ, yêu cầu cậu đừng kích động nữa.

Quả nhiên, Lưu Tiểu Huệ tựa hồ không nghe thấy âm thanh của chúng tôi, trực tiếp đạp xe đi tới.

"Tiểu Huệ! Tiểu Huệ!" Trần Vỹ vẫn đang lớn tiếng gọi.

Đột nhiên một chiếc xe tải ầm ầm chạy tới từ ngã tư bên cạnh.

Lưu Tiểu Huệ nhìn thấy chiếc xe tải đang lao tới nhưng tay lái đột nhiên quay vòng, đột ngột tăng tốc rồi lao thẳng vào trong bánh xe tải.

Với tiếng phanh rí, cả con đường chuyển sang màu đỏ.

Tôi và Trần Vỹ dưới sự trợ giúp từ góc nhìn của một con quạ, từ ngọn đèn đường nhìn xuống ngã tư, không thể làm gì được, chỉ có thể trơ mắt Lưu Tiểu Huệ kẹt vào bánh xe.

"Tiểu Huệ! Tiểu Huệ!" Trần Vỹ đau lòng hét lên.

Tiểu Huệ đang nằm trong vũng m.áu, dường như nghe thấy âm thanh, khó khăn ngẩng đầu lên. Sau khi nhìn xung quanh, cô ấy thấy chúng tôi.

"Trần Vỹ?"

Trần Vỹ nhìn thấy Tiểu Huệ đang nói chuyện với mình, cậu nhanh chóng hét lên:

"Tiểu Huệ! Xin lỗi! Anh yêu em!" Một nửa khuôn mặt của Tiểu Huệ dính đầy m.áu, cô cố gắng mỉm cười:

"Em cũng yêu anh!”

Miệng Tiểu Huệ bắt đầu ọc m.áu đầm đìa, cô ấy như thể giành được chút phản ứng và cố gắng cầm cự, hét lên với chúng tôi:

"Trần Vỹ! Đừng điều tra chuyện của em nữa!"

"Tiểu Huệ!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/muon-tho-sinh-hon-series-kim-giac-ky-dam/chuong-27.html.]

Tôi cảm thấy tầm mắt mình run lên, con quạ đã bay đi.

Trần Vỹ nhắm mắt lại vẫn tiếp tục hét lên:

"Tiểu Huệ! Tiểu Huệ!"

Mặt cậu đầy nước mắt, nước mắt vừa chảy ra, pháp thuật lập tức bị phá giải.

Nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy.

Tôi nhìn thấy bóng dáng của Tiểu Huệ xuất hiện trở lại trong làn sương mù. Cô ấy đang lái xe đạp chậm rãi tiến tới, sau khi nhìn thấy chiếc xe tải đi tới từ ngã tư, cô ấy đánh lái và lần nữa c.h.ế.t dưới bánh xe.

Hình ảnh này càng ngày càng mờ nhạt, nhưng tôi biết Lưu Tiểu Huệ ở trong vòng lặp của chuyện này.

Trần Vỹ ngồi sụp xuống bên đường, mặt đầy nước mắt.

Đột nhiên xắn tay áo lên, lấy con d.a.o rọc giấy từ trong túi ra và đặt lên cánh tay.

"Cậu điên rồi à!" Tôi chộp lấy con d.a.o rọc giấy..

"Tôi muốn gặp Tiểu Huệ! Tôi muốn gặp Tiểu Huệ!"

Tôi túm lấy cổ áo cậu ấy nói: “Tôi đã nói rồi, phương pháp này chỉ có thể sử dụng một lần, không có lần hai!”

Trần Vỹ cúi đầu và thở hổn hển không nói gì.

"Trần Vỹ, tôi cảnh cáo cậu! Cho dù cậu có tự sát, cũng không thể nhìn thấy cô ấy được, thế giới đó rất phức tạp!"

Trần Vỹ sửng sốt, lẩm bẩm một mình:

"Tại sao Tiểu Huệ lại tái hiện lại cảnh tưởng ngày hôm đó?"

Trần Vỹ đột nhiên phản ứng lại, ngẩng đầu nhìn tôi.

"Có phải cô ấy…"

Tôi biết chuyện này không thể giấu được nữa, nhưng tôi không biết phải giải thích thế nào với cậu ấy. Nếu sớm biết chuyện như thế thì tôi không nên để cậu ấy nhìn thấy những thứ này.

"Có phải cô ấy phải chịu đựng chuyện này hết lần này đến lần khác phải không?" Trần Vỹ hỏi tôi.

Tôi khẽ gật đầu, không dám nhìn vào mắt cậu.

"A a a a a a..."

Trần Vỹ đau khổ túm tóc và ngồi xổm xuống đất.

"Tại sao lại là cô ấy?"

Trần Vỹ như điên rồi, nắm lấy cổ áo tôi và hét lên:

"Cậu cứu cô ấy đi! Cứu cô ấy đi!"

"Cậu khoan gấp gáp đã." Tôi nhanh chóng an ủi Trần Vỹ, "Mặc dù Tiểu Huệ sẽ lặp lại những chuyện trước khi cô ấy tự sát, nhưng mỗi lần lặp lại thì sẽ quên đi một chút, nó không đau đớn như cậu nghĩ đâu. Tôi sẽ tìm người đến để giúp Tiểu Huệ giải thoát, yên tâm."

Lại nói:

"Hơn nữa cậu cũng thấy rồi, cái c.h.ế.t của Tiểu Huệ không phải là do cậu, cô ấy vẫn yêu cậu."

Trần Vỹ nhìn chằm chằm vào tôi.

"Vậy thì do ai? Cô ấy nói không cho tôi điều tra chuyện này. Chuyện gì đã xảy ra vậy? Rốt cuộc thì cô ấy bị thứ gì hại c.h.ế.t vậy?”

Loading...