Mượn Thọ Sinh Hồn <Series Kim Giác Kỳ Đàm> - Chương 25
Cập nhật lúc: 2024-07-28 19:35:22
Lượt xem: 446
36.
Vào đêm Trần Vỹ và Lưu Tiểu Huệ gặp nhau đã đụng phải “bạn”.
Hai bên gia đình lúc đó cãi nhau to, suýt kiện cả ra tòa, không ngờ sau khi Trần Vỹ đến bệnh viện thăm Lưu Tiểu Huệ, hai người lại về lại với nhau.
Theo lời của Trần Vỹ thì đó là yêu từ cái nhìn đầu tiên, một đôi trời định.
Ban đầu thì ngọt ngào nhưng dần dà, Trần Vỹ nhận ra có gì đó không ổn.
Hai người thỉnh thoảng đi mua sắm, Lưu Tiểu Huệ dường như luôn lo lắng điều gì đó, đôi khi cô ấy sẽ đột nhiên quay đầu lại, hoặc nhìn dáo dác vào đám người bên cạnh, như đang sợ hãi thứ gì đó.
Nghe Trần Vỹ nói xong, tôi cảm thấy có chút lo lắng, trạng thái này của Tiểu Huệ tôi không thể quen thuộc hơn được nữa, nên hỏi:
"Tiểu Huệ cũng có thể nhìn thấy những thứ đó sao?"
"Không thể nào. Nếu cô ấy có năng lực này thì đêm ấy chúng tôi cũng không gặp phải chuyện đó rồi."
Trần Vỹ cũng từng hỏi cô ấy đang nhìn cái gì?
Nhưng Lưu Tiểu Huệ luôn lảng đi và đổi chủ đề, nói rằng cô ấy không sao.
Càng nói như vậy thì Trần Vỹ càng lo lắng.
Qua một hồi, Tiểu Huệ có vẻ thực sự sợ hãi, nói với Trần Vỹ rằng cô ấy nghi ngờ có người đang theo dõi mình.
Trần Vỹ thậm chí vì câu nói này mà đưa đón cô ấy mấy lần, cũng không thấy có gì kỳ lạ, nhưng Lưu Tiểu Huệ vẫn cứ là sợ.
Trần Vỹ cảm thấy Lưu Tiểu Huệ đang giấu mình điều gì đó.
Nhưng mỗi lần hỏi thì đều không biết gì, gặng hỏi thì lại cãi nhau.
Trần Vỹ cũng thấy phiền, ngày hôm đó họ lại cãi nhau về vấn đề này, cuối cùng thì Lưu Tiểu Huệ đã khóc và nói rằng muốn chia tay.
Trước đây, Trần Vỹ sẽ ngay lập tức nhượng bộ và thuyết phục, nhưng ngày hôm đó cậu không thể chịu đựng được nữa và quyết định chia tay.
Sau khi trở về nhà, Trần Vỹ cảm thấy mình có hơi bốc đồng rồi, định đợi đến Giáng sinh thì tìm cô.
Nhưng không ngờ, Tiểu Huệ lại gặp tai nạn xe trên đường về nhà.
"Nếu tôi biết đó là lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau, thì tôi tranh cãi với cô ấy làm gì chứ?"
Trần Vỹ lấy từ trong túi ra một đôi găng tay dệt kim và đưa cho tôi.
"Đây là đôi găng tay mà lúc đó Tiểu Huệ đeo, cũng như tóc và ngày tháng năm sinh, giờ sinh của cô ấy. Cậu còn cần gì nữa không? Tôi sẽ tìm hết cho cậu!"
“Đừng, đừng như vậy…”
Nhìn vào ánh mắt của Trần Vỹ, tôi có chút sợ.
Cuối cùng tôi cũng hiểu điều mà ông trẻ tư đã nói với tôi: Việc thấy ma, gặp quỷ thì đừng nói với người khác, một khi lời nói thì chuyện sẽ đến thật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/muon-tho-sinh-hon-series-kim-giac-ky-dam/chuong-25.html.]
Cuối cùng sẽ là thân bất do kỷ, càng lún sâu vào bẫy.
Trần Vỹ vẫn nhìn tôi chờ đợi.
Phía sau cậu ấy, lại thêm vài “người bạn” nữa đi tới với vẻ mặt tham lam.
Bất kể tôi có ra tay hay không, thì lần này cũng sẽ gặp rắc rối lớn.
Tôi nói với Trần Vỹ:
"Chuyện này rất nguy hiểm."
"Nhưng nếu không gặp cô ấy một lần, cả đời tôi sẽ không yên lòng được."
37.
Khi còn học cấp hai, khi nào có kỳ nghỉ tôi đều về nhà bà ngoại để ở một thời gian.
Sau sự kiện mượn thọ vào năm mười tuổi, mối quan hệ của tôi với ông trẻ tư trở nên thân thiết hơn. Thỉnh thoảng tôi cũng đến chùa để giúp đỡ, tiện thể học hỏi một số điều đơn giản.
Về phương thức gặp ma thì có rất đa dạng cách thức.
Nhưng nhìn chung, quy thành hai loại:
Một là người này có thiên phú dị bẩm, dân nông thôn còn gọi là người có mắt âm dương.
Hoặc nếu người này gặp vấn đề nghiêm trọng về thể chất hoặc tinh thần, được cho rằng đã nhìn thấy ma thật hay ma giả thì cũng được tính.
Thứ hai là sử dụng các phương pháp đặc biệt.
Một số sử dụng phương pháp thôi miên và chất gây ảo giác, được xem như là ảo giác.
Ngoài ra còn có sử dụng phương thuật dân gian.
Ví dụ như dạng chân ra rồi cúi người xuống nhìn qua khoảng giữa, nửa đêm soi gương, bôi nước mắt bò lên mắt, nhưng đa số chỉ là lời nghe nhầm đồn bậy, nếu dễ dàng như vậy thì ma và quỷ chẳng còn nơi nào để trốn nữa.
Ông trẻ tư lúc đó nói rằng ông sẽ dạy tôi cách đơn giản nhất để nhìn thấy ma, tôi đáp lại rằng không, chỉ cần mở mắt thì tôi không muốn thấy cũng phải thấy.
Ông trẻ tư nói những thứ mà nhìn thấy chủ yếu là cô hồn dã quỷ năng lượng thấp, cũng như tần số của radio vậy, chỉ có thể bắt được đài Trung Ương và đài Hà Bắc, ông dạy tôi một chiêu, có thể trực tiếp dò đúng đài của địch.
Nghe đến đây thì tôi gật đầu như gà mổ thóc, luôn miệng nói muốn học.
Phương pháp mà ông trẻ tư của tôi đã dạy tôi là:
Tìm một con quạ già đã sống hơn sáu mươi năm, nhắm mắt nuốt chửng cặp mắt con quạ, khi mở mắt ra lần nữa, thì có thể nhìn thấy “người bạn” ngay trước mặt, nếu hiệu quả tốt, có thể kéo dài tận vài phút.
Phương pháp này tuy đơn giản nhưng để tìm con quạ sống hơn sáu mươi thì không dễ, sau đó, ông kết hợp một số phép thuật khác và cải tiến nó.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Tôi hỏi, thuật pháp còn có thể được cải được à?
Ông trẻ tư nói rằng thuật pháp thực ra cũng giống như ma thuật vậy, chỉ cần hiểu rõ nguyên lý thì có thể kết hợp lại và tạo những chiêu trò mới. Hầu hết những bậc thầy sáng lập giáo phái đều như vậy cả.