Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mượn Thọ Sinh Hồn <Series Kim Giác Kỳ Đàm> - Chương 24

Cập nhật lúc: 2024-07-28 19:35:02
Lượt xem: 402

Tôi vừa dứt lời, y tá bên cạnh ngơ ngác nhìn tôi, mẹ Trần Vỹ cũng nghi ngờ nhìn tôi.

Tôi cảm thấy có gì đó không ổn, quay lại nhìn thì thấy người duy nhất giữ lấy Trần Vỹ chỉ có tôi và một y tá bên cạnh chứ không phải một nhóm người.

Ba người tôi nhìn thấy ngay khi bước vào cửa không phải là y tá mà là ba “người bạn” mặc đồ trắng...

Họ cũng không phải đang giữ lấy Trần Vỹ.

Mà đang liều mạng kéo cậu ấy lên, giống như đang chơi với một con rối.

Ba ma nữ dường như nhận ra rằng tôi có thể nhìn thấy họ, liền nhe ​​răng nhìn tôi. Mặt họ đen lại, nổi gân xanh, môi nhuốm m.áu và hét ầm vào mặt tôi.

Tôi đắn đo, tự hỏi liệu gần đây đầu óc mình mơ hồ rồi chăng, chỉ vậy mà tôi còn không nhận ra được.

Ba người họ đang đỡ lấy Trần Vỹ bất tỉnh, chuẩn bị đánh tôi.

Tôi dùng tay trái vớ lấy một chiếc khăn lông rồi che tay lại, hai tay bí mật tạo thành thủ ấn kim cương hiệp chưởng và nhấn vào giữa trán Trần Vỹ, ba ma nữ lập tức hét lên và ngã nhào xuống đất, nhìn tôi với ánh mắt khó tin.

Từ trong góc tường lại xuất hiện thêm những “người bạn”, người sau trông xấu hơn người trước. Có người đến tìm thế mạng, có người đến giục mạng, có người thì chỉ là đến đùa vui, họ ríu rít rúc vào góc phòng và nhìn tôi.

Tôi rút chiếc bùa hộ mạng bằng xương hổ đeo trên cổ ra và ngậm vào miệng, nhìn thấy thứ này, họ như người trông thấy ma vậy, nhanh chóng ba chân bốn cẳng biến mất vào bức tường.

Trần Vỹ ngừng quấy khóc và ngồi trên giường bệnh ngơ ngác nhìn xung quanh.

Bác sĩ nam kia tay cầm kim tiêm nhìn Trần Vỹ, mỉm cười.

"Tôi nói mà, nhiều bệnh nhân khi nghe nói rằng cần phải tiêm thuốc an thần thì sẽ ngay lập tức bình tĩnh lại mà.”

35.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Chú Trần ngã gãy chân, ở ngay bên cạnh, tôi nhờ mẹ Trần Vỹ chăm sóc chú Trần trước, chuyện của Trần Vỹ giao lại cho tôi.

Bệnh viện là nơi dễ thu hút những thứ dơ bẩn bát nháo, dẫn đến việc tinh thần mọi người không ổn định, tôi và Trần Vỹ rời bệnh viện trước, đi dạo ở khoảng sân bên ngoài.

Trong những năm đó, kinh tế thành phố rất phát triển gần đó có rất nhiều mỏ than, hầu như mùa đông năm nào cũng có khói bụi mịt mù, bầu trời xám xịt suốt cả ngày.

Hôm nay lớp khói đặc biệt dày đặc, thỉnh thoảng có bóng người lặng lẽ xuất hiện rồi biến mất trong màn khói.

Tôi không vội hỏi Trần Vỹ bất cứ điều gì, chỉ im lặng bước đi cùng cậu ấy.

Đi được một lúc, Trần Vỹ đột nhiên nói:

"Tôi ngốc thật."

Tôi đã chứng kiến ​​nhiều người tự sát không thành, đây luôn là câu nói đầu tiên của họ sau khi được giải cứu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/muon-tho-sinh-hon-series-kim-giac-ky-dam/chuong-24.html.]

Những người này trước đó là bị thứ gì đó che mờ mắt, nhưng bây giờ họ ít nhiều đã tỉnh táo hơn.

Chỉ cần nói ra câu này, trong thời gian ngắn kế tiếp sẽ không có vấn đề lớn gì nữa.

Lòng tôi cũng nhẹ nhõm phần nào, Trần Vỹ lại nói:

"Nhưng tôi rất muốn gặp Tiểu Huệ, Tiểu Huệ..."

Vừa nói, mắt cậu lại đỏ lên.

Trong màn khói mù lặng lẽ xuất hiện mấy cái bóng, lặng lẽ nằm trên bả vai Trần Vỹ, nhỏ giọng nói thỏ thẻ vào tai cậu, âm lượng tuy nhỏ, nhưng miệng cử động rất nhanh, khóe miệng tràn đầy hận ý.

"Câm miệng!"

Tôi vỗ vào vai Trần Vỹ, những thứ đó lập tức bỏ chạy.

Trần Vỹ nhìn thấy tôi đặt hai tay lên vai cậu ấy, sững sờ trong giây lát, rồi đột nhiên lao tới trước mặt tôi, ôm lấy tôi và khóc lớn.

"Tôi không quan tâm! Tiểu Huệ! Tiểu Huệ! Em không thể nói với anh một lời được sao..."

Tiếng khóc của Trần Vỹ càng lúc càng lớn, tôi đơ người tại chỗ, không biết phải làm sao.

Mọi người ở sân đang đi tới đi lui, đều nhìn về phía chúng tôi.

Có lẽ ai cũng nghĩ tôi tên Tiểu Huệ.

“Đừng, đừng, đừng như vậy…”

Tôi nhanh chóng vỗ nhẹ vào lưng Trần Vỹ, nhưng cậu ấy không quan tâm chút nào, chỉ áp mặt vào vai tôi.

Trần Vỹ là một người thường mang theo một chiếc gương nhỏ để sửa lại tóc tai của mình, luôn rất chú ý đến hình ảnh bản thân, luôn đóng vai trò người cố vấn cho cuộc đời tôi, chưa từng ở trước mặt tôi thất thố đến vậy.

Tôi tự thấy hổ thẹn.

Chúng tôi đã chơi với nhau quá lâu, cậu ấy hấp thu quá nhiều âm khí từ tôi, Tiểu Huệ giờ đã trở thành tâm ma của cậu, mỗi khi nghĩ đến cô ấy, một “người bạn” sẽ xuất hiện và dụ dỗ cậu tự tử.

Tôi nói vào tai cậu ấy:

"Được rồi, được rồi, chúng ta chọn một nơi khác nói chuyện trước đã, mọi người đều đang nhìn kìa."

Tôi ôm Trần Vỹ, bước ra khỏi sân bệnh viện như thể đang chạy trốn, phía sau vang lên tiếng còi, chẳng biết chuyện gì vừa xảy ra.

Chúng tôi tìm thấy một nhà hàng vắng người ở New Century Mall, gọi hai chai bia và vài xiên thịt.

Uống xong một ly bia, Trần Vỹ dần dần ổn định tâm tình, cúi đầu nói:

"Kỳ thực, là tôi hại c.h.ế.t Tiểu Huệ."

Loading...