Mượn Thọ Sinh Hồn <Series Kim Giác Kỳ Đàm> - Chương 23
Cập nhật lúc: 2024-07-28 19:34:43
Lượt xem: 368
Ngày hôm sau, tôi bình tĩnh tụng kinh ở nhà.
Thanh Tịnh Kinh.
Bắc Đẩu Kinh.
Độ Nhân Kinh.
“Tuyển tập Mao Trạch Đông” Quyển một…
"Mẹ, mấy cuốn đầu tiên thì con biết rồi, “Tuyển tập Mao Trạch Đông” quyển một lại có ý gì vậy?"
Mẹ tôi mù chữ, cũng không hiểu nên nói tất cả những thứ này đều do ông trẻ tư của tôi yêu cầu, rồi nói thêm:
“Ông trẻ tư của con đặc biệt nhờ mẹ nhắc nhở, sau này dù con có tụng kinh gì, tu pháp gì, nếu trong lòng không có chúng sinh, trong lòng không có chính nghĩa, thì cũng là bàng môn tà đạo cả.”
Tôi luôn thấy mấy cuốn kinh văn khó đọc nên không thích chúng, nhanh chóng đặt xuống, mở cuốn Tuyển tập Mao Trạch Đông ra, là cuốn “Oppose Book Worship”.
"Bạn không thể giải quyết vấn đề đó à? Vậy thì hãy đi điều tra tình hình hiện tại và lịch sử của vấn đề đó thử xem! Khi đã nghiên cứu kỹ lưỡng thì sẽ có được giải pháp giải quyết vấn đề đó rồi."
Đạo lý sâu sắc và lối viết đơn giản, tôi chợt cảm thấy điều này thực sự rất hay.
Đang lúc tập trung, điện thoại trong phòng khách đột nhiên vang lên từng hồi một, âm thanh dồn dập đầy hoảng loạn.
Mẹ tôi đi nghe điện thoại, nghe được một lúc rồi bảo tôi nghe máy, nói là điện thoại của gia đình Trần Vỹ.
Nhìn sắc mặt mẹ không được tốt lắm, tôi như cảm nhận được đã có chuyện gì xảy ra rồi.
Sau khi nghe máy, đầu dây không nói gì, chỉ có vài tiếng vo ve, nghe không giống Trần Vỹ nên tôi hỏi xem ai đang ở đầu dây.
Người bên cạnh nghẹn ngào nói:
"Kim Giác, cô là mẹ của Trần Vỹ, Trần Vỹ… nó… hu hu hu…"
Tôi vội khuyên dì đừng khóc, mẹ tôi đi đến, bật loa ngoài, an ủi dì rằng có chuyện gì từ từ nói.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Dì ở đầu dây đáp lời:
"Trần Vỹ nó treo cổ tự sát rồi..."
Tôi và mẹ tôi sửng sốt, vội hỏi chuyện gì đã xảy ra, bên đó lại vừa nói vừa khóc, sau một hồi, tôi có lẽ đã hiểu:
Sáng hôm nay Trần Vỹ bất ngờ treo cổ tự tử, chú Trần phát hiện đến cứu nhưng chú cũng bị ngã và hiện cả hai cha con đều đang nằm viện.
Sở dĩ Trần Vỹ treo cổ tự vẫn là vì Lưu Tiểu Huệ.
Sau đó tôi mới biết rằng sau khi Trần Vỹ đến học viện cảnh sát, cậu ấy đã liên lạc lại với Lưu Tiểu Huệ và hai người đã có quan hệ tình cảm.
Mấy ngày trước Lưu Tiểu Huệ đã c.h.ế.t trong một vụ tai nạn ô tô, Trần Vỹ không thể chấp nhận được, liên tục nói Lưu Tiểu Huệ gọi tên mình nên đã treo cổ tự tử.
Cuối cùng, mẹ của Trần Vỹ nói:
"Kim Giác, dì nghĩ nó đã bị đứa tên Tiểu Huệ kia bám lấy rồi, cứ coi như dì cầu xin con vậy, con đến thăm nó xem thử…”
"Con…"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/muon-tho-sinh-hon-series-kim-giac-ky-dam/chuong-23.html.]
Trong lòng tôi dấy lên một nỗi hoảng loạn.
Nay đã là ngày 30 tháng Chạp rồi, chỉ còn hai ngày nữa thôi! Tại sao lại xảy ra chuyện này nữa?
Tôi hít một hơi thật sâu và đáp:
"Dì ơi… con… con..."
Tôi liếc nhìn mẹ, không biết nên viện lý do thế nào.
Mẹ vỗ nhẹ tôi, cúi người trước điện thoại nói:
"Không vội, không vội, là bệnh viện nào vậy? Chị cứ nói số phòng, chúng tôi sẽ đến đó ngay nhé."
Sau khi cúp điện thoại, tôi ngơ ngác nhìn mẹ, lần này mẹ tôi khá bất thường.
Mẹ tôi thở dài và nhìn tôi.
"Cấp 3 của con cũng chỉ có người bạn này, đi đi."
"Vậy.."
"Ông trẻ tư của con từ lâu đã nói với mẹ, nếu kiếp nạn lần này không thể tránh khỏi thì cứ việc tiếp nhận. Đi đi, chỗ kinh văn còn lại cha con sẽ thay con tụng nốt."
34.
Vừa bước đến cửa phòng bệnh của Trần Vỹ, tôi đã nghe thấy tiếng hét từ bên trong:
"Thả tôi ra! Tôi đi gặp Tiểu Huệ! Tiểu Huệ còn đang đợi tôi."
Hơn chục người tụ tập ngoài cửa, tất cả đều nhìn vào trong, có một ông lão chống nạng cũng cố dùng một chân chen vào hóng hớt.
Khi tôi bước vào thì thấy ba y tá đang cố đè Trần Vỹ xuống giường. Mẹ của Trần Vỹ đã ngồi dưới đất, dùng hai tay ôm chặt đôi chân cậu ấy.
"Tiểu Vỹ! Tiểu Vỹ! Con nằm xuống trước đã..."
Mẹ của Trần Vỹ bất lực nhìn xung quanh, khi thấy tôi bước vào, bà vội la lên:
"Kim Giác, con tới rồi, mau khuyên nó đi!"
Lại thêm một y tá từ bên ngoài chạy vào, theo sau là một bác sĩ nam.
Bác sĩ đó xem tình trạng của Trần Vỹ rồi nói với y tá:
"Tiêm thuốc an thần."
Y tá lấy ống tiêm ra, nhanh gọn bơm thuốc vào ống, vừa định chích thì Trần Vỹ đã nhe răng múa vuốt, khiến y tá sợ đến không dám về phía trước.
Vị bác sĩ cầm kim, ra lệnh cho nữ y tá:
“Giữ cậu ta lại.”
Tôi và y tá đi vòng ra phía sau Trần Vỹ, dùng cả hai tay giữ lấy bắp tay cậu. Thật không ngờ bây giờ cậu ấy lại khỏe đến mức ngay cả bốn y tá và tôi cũng không thể giữ được.
Tôi tăng âm lượng nói với vị bác sĩ:
"Kêu thêm hai người đàn ông đi! Những y tá này không thể giữ được đâu!"