Mượn Thọ Sinh Hồn <Series Kim Giác Kỳ Đàm> - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-07-28 19:14:14
Lượt xem: 696
Lúc đó tôi mới 17 tuổi, còn rất trong sáng nên tôi ngỡ đâu Trần Vỹ đang nói nhảm.
Rất nhiều năm sau, tôi thấy một người đàn ông trung niên giàu có đi lên từ tay trắng kết hôn với một nàng hoa hậu học đường nổi tiếng trên mạng, tôi mới nhận ra rằng những gì Trần Vỹ nói là đúng.
Đúng lúc tôi và cậu ấy đang bàn xem nên vẽ tĩnh vật hay chân dung.
Trần Vỹ sốt sắng:
"Lại nói nhảm? Đương nhiên là chọn bên nhiều nữ sinh hơn!"
Nhìn bóng lưng lo lắng và khốn khổ của cậu chàng, tôi khinh thường và lẩm bẩm:
"Cậu như vậy mà còn tìm được bạn gái nữa thì đúng là gặp quỷ rồi."
Sau đó tôi rất hối hận vì đã nói ra câu này.
Thậm chí còn không thể hiểu được:
Tại sao từ mà tôi không bao giờ nên nhắc đến, lại đột nhiên bật ra khỏi miệng tôi vào ngày hôm đó?
Có lẽ đó thực sự như những gì ông trẻ tư của tôi đã nói với tôi vậy:
Phúc họa nhân gian, đều có điềm báo, ấy là duyên khởi.
2.
Tối hôm đó khi tan trường, tôi đến rủ Trần Vỹ cùng đi về nhà, thì phát hiện cậu ấy đang chơi đùa cùng với một cô gái tóc dài với áo khoác lông màu đỏ.
Cô gái đeo kính, khuôn mặt trắng trẻo, đôi chân dài đặc biệt bắt mắt và trông rất xinh xắn.
Trần Vỹ còn không quên nhìn tôi một cách đắc ý.
Lúc đó tôi còn có chút ghen tị và nghĩ, chuyện này cũng tuyệt vời quá nhỉ? Yêu đương sớm quả thực là một kỹ năng.
Đang ngơ ngác, cô gái đột nhiên quay đầu lại nhìn tôi.
Không biết có phải do ánh sáng hay không mà tôi cảm thấy sắc mặt cô ấy chợt tối sầm lại.
"Hí hí hí hí..."
Cô không mở miệng, nhưng có tiếng cười lí nhí phát ra từ cơ thể cô.
Vừa sắc sảo lại vừa thánh thót.
Vẻ mặt và tiếng cười thoáng lướt qua.
Khi tôi kịp phản ứng lại thì Trần Vỹ đã đi xuống tầng dưới và chơi đùa cùng với cô gái rồi.
Lúc ấy, sau giờ học có rất nhiều người, tôi lo mình hiểu lầm nên nhanh chóng đi xuống lầu.
Sau khi chen lấn qua đám đông, tôi đuổi kịp Trần Vỹ và cô gái ở cửa phòng vẽ, tôi đứng trước mặt họ nói:
"Cùng nhau đi thôi!"
Cái bóng đèn này chui đâu ra cũng thật bất ngờ, Trần Vỹ nhìn tôi với vẻ chán ghét, không biết phải nói gì.
Cô gái không nói gì, lặng lẽ đứng ở phía sau Trần Vỹ.
Cô ấy cúi đầu, tóc rất dài, toàn bộ khuôn mặt đều chìm trong bóng tối, lướt mắt qua thì không thấy có biểu cảm gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/muon-tho-sinh-hon-series-kim-giac-ky-dam/chuong-2.html.]
Nhưng tôi biết cô ấy đang nhìn tôi.
"Hí hí hí hí..."
m thanh đó lại vang lên.
Trần Vỹ không để ý tới, quay đầu nhìn cô gái, ý như muốn hỏi ý kiến của cô.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Cô gái ngước lên, ngay lập tức nở một nụ cười rạng rỡ.
Sắc mặt thay đổi nhanh đến đáng sợ.
"Được thôi, được thôi!"
Giọng nói của cô ấy hóa ra lại êm tai như vậy, khác hoàn toàn với tiếng cười ban nãy.
Trần Vỹ gãi đầu nói xe của cậu đậu ở bên ngoài, chúng tôi hẹn gặp lại nhau ở cổng sân.
Lúc đó có rất nhiều người nên Trần Vỹ và cô gái đi men theo đám đông và ra ngoài, tôi cũng nhanh nhảu đi tìm xe của mình.
Lúc đó tôi có chút hoảng sợ, cảm thấy tôi nên đi cùng cậu ấy về nhà.
Đi được hai bước, tôi cảm thấy phía sau gáy có chút lạnh nên quay lại nhìn.
Trong đám đông, cô gái đó cũng đang nhìn về phía tôi.
"Hí hí hí hí..."
Cô gái quay lại và đuổi theo Trần Vỹ.
Lúc đó, sự ớn lạnh chạy khắp cơ thể tôi.
Trong sân trường có rất nhiều người, xe cũng dừng ngổn ngang, tôi vội vàng đẩy xe ra ngoài, phóng tới cổng trường.
Ở trước cổng trường, tôi chẳng thấy bóng dáng Trần Vỹ và cô gái đó đâu cả.
Chờ thêm một lúc, mọi người trong lớp vẽ đã rời đi gần hết, tôi chợt nhận ra:
Đôi cẩu nam nữ này ấy vậy mà dám tách tôi ra đi riêng rồi!
3.
Tôi đá mạnh chống một cái, men theo ánh đèn đường mà đuổi theo.
Đây là con đường mà chúng tôi thường cùng nhau đi về nhà.
Sau khi đuổi theo qua vài ba ngã tư, tôi vẫn không thấy bóng dáng Trần Vỹ đâu cả.
Đoán chắc rằng cậu chàng đã đi con đường khác cùng với cô bạn đó, nhưng rốt cuộc là con đường nào thì tôi cũng không biết.
Tôi thầm mắng Trần Vỹ là người có mới nới cũ.
Nhưng tôi cũng cảm thấy cậu chàng này tuy trọng sắc khinh bạn nhưng với mối quan hệ của chúng tôi, cũng không cần nói dối tôi mà?
Rồi tôi lại nghĩ lại, trước đây cậu ấy không lừa dối tôi, có lẽ chỉ là vì “sắc” chưa đủ đô.
Tôi thầm cầu nguyện, mong rằng mình vừa rồi là bị hoa mắt, nhất thời nhìn nhầm.
Đó là những gì đã xảy ra vào tối ngày thứ sáu.