Mượn Thọ Sinh Hồn <Series Kim Giác Kỳ Đàm> - Chương 16
Cập nhật lúc: 2024-07-28 19:27:13
Lượt xem: 421
Tôi thấy vẻ mặt của Tiểu Lôi lạnh như băng, tôi có chút sợ hãi nên nhanh chóng kéo cô ấy đi.
Chu Lâm ở phía sau khịt mũi một cái.
Tôi và Tiểu Lôi quay về ngồi vẽ, thấy bầu không khí thoải mái hơn một chút, vội vàng giải thích:
"Anh không bắt chuyện với cô ấy, là cô ấy đến tìm anh."
Tiểu Lôi quay mặt đi, vẫn lạnh lùng nhìn tôi.
“Vậy tại sao cô ấy lại tìm anh?”
"Làm sao anh biết được? Có lẽ là do bạn cùng lớp..."
Tôi chợt hiểu tại sao Tiểu Lôi lại lo lắng, vội vàng nói:
"Ở trường anh với cô ấy cũng không thân thiết gì lắm."
"Em không trách anh chuyện này."
Tiểu Lôi vừa nói vừa gọt bút chì bằng d.a.o rọc giấy:
“Gần đây cô ấy có quan hệ tình cảm với một nam sinh trường, hôm nay hai người đó cãi nhau một trận nên muốn lợi dụng anh để chọc tức cậu ta.”
"Hả?"
Tôi hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này, điều tôi không ngờ hơn là cô ấy có thể vừa nhìn đã thấy được trọng điểm.
Tiểu Lôi có chút bất đắc dĩ nhìn tôi.
"Nhiều người như vậy không tìm, tại sao phải tìm anh chứ?"
"Ừm..." Tôi thực sự không biết.
"Bởi vì ngay từ cái nhìn đầu tiên anh đã đem lại cho người ta cảm giác rất dễ bắt chuyện."
Tôi không đáp lời nữa, quả thực đúng là như vậy.
Trong lớp luôn có bạn học tìm tôi giúp đỡ, tôi cũng không bao giờ từ chối, nhưng dù tôi đã giúp đỡ người khác rất nhiều, nhưng ngoại trừ Trần Vỹ ra, tôi dường như cũng không có người bạn nào.
Tiểu Lôi nói:
"Dựa vào đầu óc này của anh, làm sao em có thể yên tâm anh có thể sống sót trong xã hội này chứ?"
Dù là lời phàn nàn nhưng nó khiến lòng tôi cảm thấy ngọt ngào.
"Ừ, lần sau sẽ chú ý."
"Kim Giác à, anh thật sự không hiểu gì cả."
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Thấy sắc mặt Tiểu Lôi dịu lại, tôi cẩn thận nói với cô ấy:
"Em... không tức giận chứ?"
Tiểu Lôi nhìn tôi mỉm cười đáp.
"Em đã nói rồi, tính cảm của em có hạn, em sẽ không sử dụng chúng vào những việc và những người không liên quan."
Cái ch.ết của Chu Lâm rất giống với cái ch.ết của Vương Diễm.
Thi thể cũng được tìm thấy vào ngày hôm sau, cũng ở vùng ngoại ô.
Người ta nói rằng cô đã ch.ết một cách thảm thương, khuôn mặt đã bị cắt đi mất.
Điều kỳ lạ hơn nữa là xe đạp của Chu Lâm cũng ở hiện trường, đột ngột tăng tốc và lao ra vùng ngoại ô với tốc độ khó tin.
Khi tin tức lan đến studio vẽ, lại được đem ra bàn tán sôi nổi một phen.
Tôi ngồi trước giá vẽ, đối mặt với một tờ giấy phác thảo trắng bóc, tâm tư hỗn loạn.
Có chút hối hận vì hôm ấy đã không đưa cô ấy về nhà.
Rắc ...
Có một âm thanh nhỏ giòn tan ở cổ.
Tôi lấy tấm bùa xương hổ ra nhìn, có thêm một vết nứt khác trên đó.
Một bàn tay lặng lẽ vòng ra sau gáy tôi và nhét tai nghe vào.
"Đừng nghĩ đến những thứ vô dụng nữa, vẽ thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/muon-tho-sinh-hon-series-kim-giac-ky-dam/chuong-16.html.]
22.
Trong giờ giải lao, tôi kéo Tiểu Lôi lên sân thượng.
Ban đầu cô ấy bày ra vẻ mặt rất ổn, nhưng khi nhìn thấy tôi đứng trên sân thượng, dáng vẻ ủ rũ, cô ấy cũng không nói gì.
Tiểu Lôi ở sau lưng tôi, thì thào:
"Em đã nói anh từ trước rồi, không được nói chuyện với bọn họ, nhưng anh lại không nghe..."
Tôi giật mình, thoát khỏi Tiểu Lôi và quay lại nhìn cô ấy.
“Anh nói vài câu bình thường cũng không được sao?”
"Một câu cũng không được, anh đã hứa với em rồi."
"Vậy bọn họ đáng ch.ết sao!"
Trong mắt Tiểu Lôi lóe lên thứ gì đó, nước mắt rơi xuống.
“Là anh đã hứa với em trước mà, không nói chuyện với họ.”
“Được.” Tôi lạnh lùng nhìn cô ấy và hỏi:
"Tiểu Lôi, em có yêu anh không?"
"Yêu."
"Vậy giữa chúng ta không nên có sự lừa dối đúng chứ?"
"Ừm."
Tôi lấy hết can đảm, nhìn vào mắt Tiểu Lôi và hỏi:
“Vậy cái ch.ết của họ có liên quan đến em không?”
Tôi thấy đồng tử của Tiểu Lôi dường như cử động, lần đầu tiên ánh mắt của cô ấy bắt đầu né tránh.
Tôi vẫn nhìn chằm chằm cô ấy, không muốn cho qua chuyện.
Tiểu Lôi cúi đầu, mím môi không nói, một lúc lâu mới ôm lấy tôi, khẽ nức nở.
"Em không muốn mất anh……"
Tiểu Lôi luôn khiến tôi cảm thấy mềm lòng mỗi khi cô ấy nói chuyện, nhưng lần này, tôi chỉ cảm thấy lạnh toát người.
Hai tay cô ấy đặt trên lưng tôi như hai con cá đông lạnh.
Hơn nữa, trên tay cô còn cầm con d.a.o rọc giấy.
Đây là tình đầu của tôi.
Nhưng tôi đã vớ phải người gì thế này…
23.
Tôi bị mất ngủ.
Nằm đó mở mắt hồi lâu, đứng dậy đọc sách một lúc rồi lại nằm xuống, chìm vào giấc ngủ lúc tầm năm giờ.
Vừa mới mơ hồ ngủ thiếp đi, tôi phát hiện Tiểu Lôi đang nằm bên cạnh mình.
Cô ấy quay lưng về phía tôi, vai cô ấy khẽ cử động, như thể cô ấy đang khóc.
Nhìn thấy cô ấy như vậy, tôi lại mềm lòng, nhưng tôi thực sự không biết phải nói gì với cô ấy mới phải.
“Hu hu hu…. hức… hức…”
Tiểu Lôi càng khóc càng lớn, giọng dường như khàn cả đi, giọng nghe rất quái dị, cả người gần như cuộn thành một vòng tròn.
Tôi vỗ nhẹ vào vai cô ấy.
"Đừng khóc nữa."
Tiểu Lôi quay người lại và bật khóc nức nở.
"Kim Giác, em sẽ thay đổi. Anh nói gì em cũng sẽ thay đổi. Đừng rời xa em mà, được không..."
"Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa."
Tiểu Lôi khóc mệt rồi, không nói nữa mà ngủ thiếp đi.