Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mượn Thọ Sinh Hồn <Series Kim Giác Kỳ Đàm> - Chương 14

Cập nhật lúc: 2024-07-28 19:26:04
Lượt xem: 440

Xoẹt, xoẹt...

Xoẹt, xoẹt, xoẹt...

Tôi nhận thấy động tác sắp xếp đường nét của cô ấy có chút kỳ lạ, tôi ngả người ra sau và lén nhìn bức tranh của cô ấy, tôi sợ đến xém tụt khỏi ghế.

Những gì Tiểu Lôi vẽ quả thực là một bức chân dung đầu người, nhưng chỉ có góc độ giống với Vương Diễm.

Tất cả những gì cô ấy vẽ chỉ có hộp sọ và cơ mặt.

Mái tóc dài, đôi mắt to, đường cong ở mũi và cằm của Vương Diễm đều không còn nữa.

Chỉ là một cái đầu người không có da.

Hai hốc mắt đen kịt không có nhãn cầu, chỉ có một ít cơ và mạch m.áu nơi nhãn cầu lộ ra ngoài, khóe miệng vẫn đang mỉm cười, một sự kỳ quái không thể tả.

Tan học, Vương Diễm lại đi tới, nịnh nọt nói:

"Kim Giác..."

Đợi khi Vương Diễm đến bên cạnh tôi và nhìn thấy tranh của tôi, cô ấy lập tức sửng sốt.

Tôi cũng có chút ngại nên không nhìn cô ấy.

Vương Diễm khịt mũi, liếc nhìn Tiểu Lôi rồi trực tiếp rời đi.

Trong miệng không quên lẩm bẩm:

“Hai người này bị bệnh à?”

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Tôi còn muốn nói chuyện với Tiểu Lôi, nhưng cô ấy lại không thèm nhìn tôi, chỉ đăm đăm thu dọn giá vẽ, rút mất bên ​​tai nghe ra khỏi tai tôi, quay người rời đi.

Tôi đứng dậy và đuổi theo cô ấy.

Vừa ra hành lang đã không thấy bóng lưng cô đâu nữa.

Tôi thực sự đau đầu, không hiểu tại sao tâm tư của phụ nữ lại thay đổi nhanh đến vậy.

Đêm đó, Vương Diễm biến mất ngay trên đoạn đường về nhà.

Con đường đó rất tối.

18.

Có một số chàng trang trong studio vẽ để ý đến Vương Diễm.

Nhưng bản thân Vương Diễm chưa bao giờ có một bạn trai chính thức nào, cô ấy luôn giữ khoảng cách với người khác.

Mỗi tối khi cô về nhà, đều có năm sáu chàng trai bảo rằng tiện đường sẽ đi về cùng cô, hùng hổ tranh nhau thể hiện.

Nhà của Vương Diễm cách rất xa studio vẽ, trong vài trăm mét cuối cùng, các chàng trai lần lượt rẽ về đến nhà, chỉ còn lại một mình cô.

Cũng có vài người ngỏ ý muốn đưa cô về nhưng Vương Diễm không đồng ý.

Trong những việc như thế thì Vương Diễm luôn muốn nắm quyền chủ động.

Cứ như vậy, Vương Diễm một mình biến mất trên đoạn đường tối tăm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/muon-tho-sinh-hon-series-kim-giac-ky-dam/chuong-14.html.]

Hai ngày sau, t.h.i t.h.ể của cô xuất hiện ở vùng ngoại ô.

Người ta cho rằng tình hình cụ thể lúc đó không được công Cha nhằm bảo vệ gia đình người quá cố và nhằm tránh gây hoang mang không cần thiết cho xã hội.

Nhưng có rất nhiều cách nói về vụ án này.

Vài người nói rằng cô bị siết cổ đến ch.ết bằng thắt lưng, những người khác lại bảo rằng lúc phát hiện t.h.i t.h.ể thì chẳng mặc quần áo gì.

Những người khác còn kinh khủng hơn, nói rằng tóc, mặt và hàm dưới của xác ch.ết đều đã bị cắt đứt.

Hiện trường vụ án đã làm hai người sợ đến ngất tại chỗ.

Những chàng trai đang theo đuổi Vương Diễm trong studio vẽ đều sợ hãi khi nghe chuyện này và họ mừng vì đã không đưa cô về nhà.

Tôi lúc đó nghe được cũng hãi hùng, lén nhìn về phía Tiểu Lôi.

Tiểu Lôi chống cằm nhìn tôi trìu mến không biết đã bao lâu.

Tôi vội quay đầu đi.

Nhưng tôi có thể cảm nhận được cô ấy vẫn đang nhìn tôi.

Sau đó, không biết từ đâu xuất hiện tin đồn, nói rằng khi cảnh sát khám nghiệm hiện trường, họ tìm thấy một vệt lốp xe đạp dài trên quãng đường.

Dấu vết này là do xe đạp của Vương Diễm để lại.

Lúc đó như bị thứ gì đó kéo đi, lao về phía trước như điên.

Tôi thầm nghĩ chuyện này gay rồi.

Thể loại “bạn” thế nào mới có thể làm được điều này đây?

Rắc…

Có một âm thanh nứt nhỏ khác vang lên từ nơi cổ tôi.

Một vết nứt khác trên bùa xương hổ.

19.

Truyền thuyết “người bạn đi nhờ xe” nhanh chóng lan rộng trong thành phố của chúng tôi.

Một số người nói rằng thứ đó đặc biệt tìm kiếm những cô gái có mái tóc dài, số khác lại cho rằng thứ đó chuyên tìm kiếm những cô gái mặc áo lông vũ màu đỏ, thậm chí còn nói rằng thứ đó sẽ tìm đến những cô gái nghe máy nghe nhạc khi đi xe đạp mà không chú ý đến giao thông.

Mặc dù là tin đồn không đầu không đuôi, nhưng chỉ trong vài ngày, nhiều cô gái tóc dài trong studio đã cắt tóc ngắn, không còn ai mặc áo khoác màu đỏ nữa, rất nhiều phụ huynh của các bạn nữ đã đến studio để đưa đón con mình đi học.

Tan học, tôi đưa Tiểu Lôi về nhà.

Cô ấy là người huyện Nguy, đến đây cùng với một vài bạn đồng hương, cùng nhau thuê hai căn phòng trong một khu dân cư gần đó, mặc dù khu dân cư đã xuống cấp nhưng nó vẫn tương đối an toàn.

Tôi đẩy xe đi cạnh Tiểu Lôi trên đường. Ánh đèn đường kéo bóng hình hai chúng tôi trở nên rất dài.

"Anh sợ rồi à?" Tiểu Lôi hỏi.

"Sợ... cái gì?"

"Không cần sợ." Tiểu Lôi nắm lấy cánh tay của ta “Bất cứ lúc nào anh cũng sẽ không gặp nguy hiểm..."

Câu này nghe có vẻ hơi lạ.

Loading...