Mượn Thọ Sinh Hồn <Series Kim Giác Kỳ Đàm> - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-07-28 19:13:43
Lượt xem: 776
Sau khi tôi quen được bạn gái, những điều kỳ lạ bắt đầu liên tiếp xảy ra.
Đầu tiên, đêm nào tôi cũng mơ thấy cô ấy đến tìm tôi, tiếp đó thì các cô gái trong lớp tôi lần lượt ch.ết một cách bí ẩn.
Vẻ mặt mẹ tôi thay đổi 180 độ: Bạn gái của con không phải là người, tìm một cơ hội cắn vào xương quai xanh của cô ta.
1.
Năm tôi mười tuổi, tôi đã dính phải tà thuật “Mượn Thọ Sinh Hồn”.
Cuối cùng, dưới sự giúp đỡ của ông trẻ tư cũng thoát được một mạng, nhưng vẫn để lại căn nguyên cho bệnh khác.
Phần dương không vấn đề gì, nhưng lại thương tổn đến phần âm.
Nếu nói nửa mạng chôn trong đất thì có chút khoa trương, nhưng nếu nói rằng tôi đã đặt sẵn một chân vào quan tài rồi thì cũng có thể xem như là cách nói mang tính lạc quan rồi.
Sức khỏe thì kém, vận may thì âm điểm, những điều này cũng chưa là gì cả.
Điều đáng sợ nhất là, dần dần có thể thấy rất nhiều “người bạn” khác.
Cụm từ đó tôi không thể nói, người hiểu ắt sẽ hiểu.
Nhìn thấy những “người bạn” đó cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng tôi lại không thể nói, không thể nghĩ tới, càng không thể nói với người khác.
Bởi vì một khi tôi có phản ứng đáp lại, thì có nghĩa là tôi sẽ kết duyên cùng với thứ đó.
Một khi kết duyên thì đồng nghĩa với việc một chân của tôi đã thực sự triệt để bước vào trong “thế giới đó”.
Ông trẻ tư đã đặc biệt tặng tôi chiếc bùa hộ mạng quý giá nhất của ông, nói rằng chỉ cần có thể bảo vệ tôi an toàn cho đến khi tôi trưởng thành thì mọi chuyện sau này sẽ trở nên dễ dàng hơn.
Từ đó trở đi, tôi bắt đầu hình thành một gương mặt tê liệt không cảm xúc.
Dù là “người bạn” có đáng sợ và dữ tợn đến mấy, tôi cũng sẽ bày ra vẻ nhắm mắt làm ngơ, tai điếc không nghe.
Cắn răng nhẫn nhịn không giao tiếp với thứ đó.
Cứ vậy nhịn.
Tiếp tục nhịn.
Nhẫn nhịn đến năm mười bảy tuổi…
Thì nhịn không nổi nữa.
Sở dĩ tôi không thể kìm lòng được là vì người bạn thân chí cốt của tôi, Trần Vỹ.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Khi cậu ấy yêu đương, trong một lần xốc nổi đã bị trúng tà.
Khi biết được điều này, ông trẻ tư cười khổ một cái, nói:
“Ngày phòng đêm phòng, khó phòng kiếp nạn đào hoa, Kim Giác, cháu đáng đời như vậy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/muon-tho-sinh-hon-series-kim-giac-ky-dam/chuong-1.html.]
Năm 2001, tôi đang học cấp 3, 17 tuổi, tôi cùng Trần Vỹ đến studio vẽ Đại Phong để học vẽ.
Phòng vẽ Đại Phong nằm trong một nhà xưởng bỏ hoang, trên dưới có hai tầng, tổng cộng hơn mười gian phòng.
Mặc dù nằm ở một địa điểm xa xôi nhưng có tỷ lệ tuyển sinh cao và là phòng vẽ lớn nhất thành phố lúc bấy giờ.
Ngày đầu tiên chúng tôi đi, cả hai chúng tôi đều bị sốc.
Vào thời điểm đó, học vẽ là con đường tắt để vào đại học, thời điểm đó có rất nhiều học sinh cấp 3 giữa chừng đã chuyển sang con đường mỹ thuật.
Nhưng tôi không ngờ rằng trong thành phố lại có nhiều sinh viên mỹ thuật đến như vậy.
Tôi lại càng không ngờ, sinh viên mỹ thuật lại có nhiều mỹ nữ đến như thế.
Vốn từ của tôi yếu kém, trong lòng chỉ có thể cảm thán một câu: Mỹ nữ như mây trời!
Trần Vỹ vẻ mặt nghiêm túc, khều khều tôi:
"Đừng nghĩ những thứ vô dụng nữa, chúng ta chỉ còn có hai tháng thôi đó."
Thời điểm đó vào khoảng tháng 11 âm lịch, sau Tết Nguyên đán, rất nhiều trường cao đẳng và đại học sẽ bắt đầu các kỳ thi, thời gian rất eo hẹp.
Tôi nhanh chóng gạt bỏ những suy nghĩ không đúng đắn của mình và nói:
“Ừm, mau vẽ thôi .”
"Tôi đang nói việc tìm bạn gái!" Trần Vỹ trở nên nghiêm túc hơn.
"Hả?"
Trần Vỹ nhìn tôi như một giáo viên đứng lớp nhìn một học sinh dở tệ, buồn bã nói:
"Sau Tết Nguyên đán cậu sẽ bước vào tuổi 18 rồi, còn không tìm được bạn gái nữa thì cậu xem như chưa yêu sớm rồi, sao cậu không vội chút nào vậy?"
Im lặng một hồi, cậu ta lại nghiêm nghị nói:
"Kim Giác, người có thể không kết hôn nhưng không thể không yêu sớm đó."
"Còn có cách nói như vậy à?"
"Lại nói nhảm rồi!"
Đây là câu mở miệng quen thuộc của Trần Vỹ. Bất kỳ câu hỏi nào chất vấn về quan điểm của cậu ấy đều là điều vô nghĩa trong mắt cậu, cậu tiếp lời:
"Cậu nhìn xem, xã hội nhiều lão giàu có như vậy, vì sao lại tìm học sinh trung học chứ? Cậu thật sự cho rằng bọn họ là đến vì tuổi trẻ sao?"
Tôi đáp chẳng lẽ không phải như vậy sao.
Cậu ta lại phỉ phui.
"Họ chỉ muốn bù đắp sự tiếc nuối khi khoảng thời gian thanh xuân không yêu sớm mà thôi! Nhưng sự tiếc nuối này có bao nhiêu tiền cũng không bù đắp được, bỏ lỡ rồi thì chính là bỏ lỡ rồi!”