Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mượn Rượu Giải Sầu, Ta Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông Phụ - Chương 95

Cập nhật lúc: 2024-10-24 14:52:49
Lượt xem: 83

Cát Tường đưa Như Ý cùng Cao đại lang đến y quán, trên người nàng ta cũng không mang theo nhiều tiền, hơn nữa lang trung ở nơi này cũng biết Như Ý, biết Như Ý là di nương ở Cao gia, vừa thấy bộ dáng thê thảm này của nàng ta cũng biết chuyện gì xảy ra, có chút không muốn dính đến phiền toái. Cát Tường tốn nước bọt nói một hồi lâu, nói ra TạHữu Thuận, Triệu Lâm Đình cùng Hoa Hằng, lang trung mới miễn cưỡng đồng ý trị thương cho bọn hắn, bảo Cát Tường nhanh chóng đi lấy bạc, nói hai người này đều bị thương không nhẹ, phải dùng thuốc tốt nhất.

Cát Tường chỉ có thể để người ở lại trong y quán, lại bảo xa phu kia đưa mình về thôn Hạ Cầu.

Uông thị vừa nghe lời kể của Cát Tường liền té xỉu ở trên giường gạch, Phương thị bị hù dọa lập tức chạy đến bên cạnh dùng sức bấm huyệt nhân trung của bà ta, luống cuống tay chân bảo Cát Tường mau đến hỗ trợ.

Tạ Sinh Tài đứng ở một bên tức giận đến run cả người, trong miệng không ngừng lặp đi lặp lại mắng: “Oan nghiệt a! Oan nghiệt a! Làm sao lại sinh ra nha đầu c.h.ế.t tiệt không biết xấu hổ như vậy chứ! Oan nghiệt a!”

Uông thị tỉnh lại nghe những lời này, sửng sốt một chút, gào một tiếng khóc thành tiếng, lôi kéo tay Cát Tường nói: “Cát Tường, con mau nói thật, lời con vừa mới nói không phải sự thật, con đang lừa gạt Nương a! Như Ý, con bé sẽ không làm ra chuyện như vậy! Có phải con đang lừa gạt Nương hay không? Con nói thật đi, Nương sẽ không trách con!”

Cát Tường tức giận nói: “Nương! Chuyện như vậy con làm sao có thể lừa người? Con lừa người, người còn không lột da con sao!”

Hy vọng của Uông thị bị phá hủy, nói: “Như Ý… làm sao nha đầu tâm cao khí ngạo kia, làm sao có thể vụng trộm cùng Cao đại lang một chỗ được chứ? Nhất định là có người hãm hại nó! Lão đầu tử, chúng ta phải làm chủ cho khuê nữ! Chuyện này không thể cứ như vậy! Cô nương của Tạ gia chúng ta không thể để mặc người chà đạp như vậy!”

Phương thị đã ở một bên nói: “Nương nói rất đúng, tiểu muội mỗi ngày trôi qua đều rất tốt, làm sao làm ra chuyện náy chứ? Nhất định là có người hãm hại!”

Trong lòng Phương thị cũng loạn, quan hệ giữa nhà mình và Tạ Hữu Thuận không tốt, toàn bộ chỉ dựa vào sự giúp đỡ của Như Ý, một khi không còn Như Ý, bọn họ làm sao bây giờ? Nàng ta cũng không hy vọng Như Ý thật sự kết oán cùng Cao gia.

Tạ Sinh Tài hỏi: “Cát Tường, muội muội con là bị bắt lúc cùng Cao Đại Lang kia ở chung một chỗ à? Thật sự Cao Chính Bình không có một chút lưu tình nào sao? Con xem có thể vãn hồi lại được không?”

Tất nhiên Cát Tường cũng hy vọng có thể vãn hồi, có điều lúc này nàng ta biết không có thể nói dối, chỉ có thể nói: “Cha, Nương, đại tẩu, con nói toàn bộ sự thật với mọi người, chẳng những Như Ý bị đánh đuổi ra khỏi nhà, còn bị đánh đến nỗi sảy thai rồi, mặt cũng bị khắc hoa. Các người nghĩ Cao Chính Bình còn có thể muốn một di nương có gương mặt bị khắc hoa không?”

Uông thị lại ngất đi nữa, Phương thị cũng hoàn toàn hết hy vọng, xuống tay bấm huyệt nhân trung của Uông thị càng dùng lực, nghĩ cũng tại lão bà tử dạy dỗ nữ nhi, thật là mất mặt! Nàng ta có thể tưởng tượng, nếu Như Ý trở lại nhất định sẽ ở trong nhà, đến lúc đó có một người nhà như vậy, mọi người trong thôn sẽ cười nhạo cho xem! Thoáng cái dường như Tạ SinhTài già thêm mười tuổi, nghĩ đến gia môn bất hạnh, đợi đến lúc hai vợ chồng Tạ Hữu Hòa biết chuyện này lại ầm ĩ một trận, ông ta hận không thể ngất đi, nhưng ông ta không thể ngất, chỉ có đỡ trán gắng gượng bảo Cát Tưởng ra ngoài gọi tất cả mọi người về đây, nhất là phải gọi Tạ Hữu Thuận và Tạ Hữu Thái, lúc này ông ta hy vọng các con đều ở bên cạnh giúp đỡ, nếu không cái nhà này thật sự sẽ bị sụp đổ.

Tạ Hữu Khang,Tạ Hữu Thái,Tạ Hữu Thuận trước sau đều đã đến, Tiêu Lê Hoa cùng Tử thị cũng tới, không dẫn theo hài tử, loại chuyện mất mặt này không nên mang theo hài tử vẫn tốt hơn.

Cho dù Như Ý có gây chuyện mất mặt thế nào, cũng không có thể bỏ mặc nàng ta. Sau một phen rối ren, Tạ Hữu Khang,Tạ HữuThuận và Cát Tường cùng nhau mang theo tiền bạc đi xem Như Ý, thuận đường đi đến thôn Thượng Cầu báo cho người nhà Cao Đại Lang, để cho bọn họ đi đón Cao Đại Lang, sắc mặt của hai người rất khó coi, chuyện như vậy không cần nghĩ cũng biết chủ yếu là trách nhiệm của Cao Đại Lang người nam nhân này, Như Ý coi như là bị hại thảm. Cho nên giọng điệu của Tạ Hữu Khang rất kém, nói xong liền đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/muon-ruou-giai-sau-ta-xuyen-ve-co-dai-lam-nong-phu/chuong-95.html.]

Vợ Cao Đại Lang vừa nghe chuyện này liền khóc náo tại chỗ, thu dọn một chút chạy về nhà mẹ đẻ tố cáo, cha Cao Đại Lang không quan tâm chuyện con dâu, tìm người trong tộc cùng nhau vội vàng lên xe vào trấn.

Thấy hình dạng Như Ý, hai người Tạ Hữu Khang Tạ Hữu Thuận cũng không biết tư vị gì, cho dù có bao nhiêu hận nàng ta không biết liêm sỉ, rốt cuộc cũng có chút đau lòng, thanh toán tiền bạc, hỏi lang trung tình huống như thế nào. Từ lang trung biết được Như Ý bị đánh rất nghiêm trọng, lại sảy thai, phải điều dưỡng thật tốt, sau này có thể sanh con vẫn có chút khó nói, về phần  gương mặt kia dù có dùng thuốc tốt nhất cũng lưu lại vết sẹo sâu hoắm. Hai người cũng biết đời này Như Ý đã xong.

Tạ Hữu Khang vọt đến trước mặt Cao Đại Lang hung hăng đánh hắn ta hai bạt tai, đánh đến nổi Cao Đại Lang kêu cha gọi mẹ, chân của hắn ta bị cắt đứt rồi, một cánh tay cũng bị chặt đứt, xương sườn cũng có vết thương, hạ thân lại càng nhận lấy vết thương nặng hơn, giống như yếu không ngẩn lên được. Tạ Hữu Thuận cũng muốn đánh hắn ta, nhưng sợ đánh ra nhân mạng, vì loại người này đền mạng thật không đáng, nên ngăn cản Tạ Hữu Khang lại.

Lang trung trong y quán không chịu chứa chấp Như Ý nữa, nể mặt Tạ Hữu Thuận nên bốc thuốc, để cho người khiêng đi. Sau đó người nhà Cao Đại Lang đến cũng chịu đãi ngộ giống như vậy.

Tạ Hữu Khang làm trò trước mặt Cao thôn trưởng mắng Cao Đại Lang, đem người Cao gia mắng cho hả giận, người Cao gia cũng mắng trả. Y quán nằm ngay mặt tiền đường, vô cùng náo nhiệt, thoáng chốc người vây quanh xem không ít, cũng biết Tạ di nương của Cao gia tìm dã nam nhân bị bắt gian đánh tại trận, mấy nhà cúi gằm mất mặt xấu hổ.

Từ trước đến giờ Tạ Hữu Thuận chưa bao giờ cảm thấy mất mặt như vậy, ngăn Tạ Hữu Khang lại, để cho Cao thôn trưởng mau khiêng người đi, có lời gì sau này hãy nói. Cao thôn trưởng cũng cảm thấy mất mặt, ngăn cản người trong tộc, thấy y quán không chịu chứa người, chỉ có thể nâng nhi tử lên xe.

Người hai nhà một trước một sau trở về các thôn.

Uông thị thấy Như Ý liền ngất đi, lần này Phương thị sửng sốt không có bấm tỉnh bà ta, chỉ có thể đỡ bà ta lên giường gạch.

Lý thị vừa thấy mặt Như Ý đã bị hù dọa chạy về phòng, sống c.h.ế.t gì cũng không chịu chăm sóc Như Ý, hai người Tiêu Lê Hoa và Tử thị đều trở về nhà, Phương thị không có cách nào khác chỉ có thể tự mình chăm sóc. Nàng ta nhìn thấy mặt Như Ý cũng thấy sợ, nghĩ bộ dạng này của Như Ý muốn trở về Cao gia hoặc tái giá cũng vô cùng khó khăn. Lại nghĩ nếu lưu nàng ta ở trong nhà, làm sao trôi qua những ngày sau này đây? Phương thị rất rầu rĩ, nghĩ thầm mình nên cùng cha hài tử thương lượng, không thể liên lụy nhà mình.

Về phần Lý thị nơi đó đã bắt đầu bàn bạc với Tạ Hữu Hòa nên nhanh chóng chuyển ra ngoài ở, Như Ý đã không có giá trị lợi dụng rồi, sau này chỉ có thể là gánh nặng phiền toái, bọn họ phải tránh càng xa càng tốt, nếu lại nhìn thấy gương mặt kia, nữa đêm gặp phải ác mộng thì sao. Tạ Hữu Hòa cũng cảm thấy có lý.

Tiêu Lê Hoa nghe Tạ Hữu Thuận kể lại, chân mày nhíu chặt, cho dù không thích Như Ý thì đó cũng là em gái của chồng mình, nàng cũng không muốn nàng ta trở thành như vậy, nàng có thể tưởng tượng chuyện tương lai phía sau còn biết bao nhiêu chuyện chờ bọn họ, làm ca ca tẩu tẩu của Như Ý, cho dù bọn họ đã phân gia cũng không cách nào tránh né được.

Tạ Hữu Thuận kéo tay Tiêu Lê Hoa áy náy nói: “Lại để phiền phức cho nàng rồi.”

Tiêu Lê Hoa lắc đầu nói: “Như Ý rời khỏi Cao gia cũng không hoàn toàn là chuyện xấu, chẳng qua cách nàng ta rời đi cũng quá thảm, sau này chúng ta cùng Cao gia lại tăng thêm phần thù hận, chắc chắn Cao gia sẽ càng hận Tạ gia chúng ta. Chuyện sau này tốt nhất phải quyết định thật cẩn thận, nhất định không thể để Cao gia tốt trở lại!”

Tạ Hữu Thuận cũng gật đầu, hiện tại đã đến tình trạng ngươi không c.h.ế.t thì ta c.h.ế.t rồi, vì người nhà, nhất định phải kéo Cao gia té xuống mới được!

Loading...