Mượn Rượu Giải Sầu, Ta Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông Phụ - Chương 87
Cập nhật lúc: 2024-10-24 14:50:05
Lượt xem: 91
Tiêu Tử Y đã nhớ ra từng thấy chiếc nhẫn kia ở đâu rồi, nàng đứng ở bên cạnh xe ngựa, không biết có nên nói cho Tiêu Lê Hoa hay không, Hoa Hằng thấy nàng đứng đó trầm tư, đến hỏi nàng một tiếng, nàng ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói một câu, sau khi Hoa Hằng nghe xong thì nhướn mày, đáp lại cứ nói đi.
Một nhà Tạ Hữu Thuận tiễn đưa Hoa Hằng và Tiêu Tử Y xong, nghĩ đến việc bọn họ đã ngồi lên xe ngựa thì nhà mình đã có thể trở về rồi, nhưng sau đó lại thấy bọn họ quay trở lại, thầm nghĩ chẳng lẽ còn có chuyện gì sao.
Tiêu Tử Y gọi Tiêu Lê Hoa lên, nói hết chuyện mà nàng mới nhớ ra cho Tiêu Lê Hoa, sau đó lại lên xe ngựa với Hoa Hằng rồi trở về.
“Vợ à, nàng đang nghĩ gì vậy? Vừa rồi Tiêu tiểu thư nói chuyện gì không tốt với nàng sao?” Tạ Hữu Thuận thấy Tiêu Lê Hoa khẽ nhíu mày đứng nguyên tại chỗ thì đi lại hỏi.
Tiêu Lê Hoa nói: “Vừa rồi Tử Y nói với ta nàng đã từng nhìn thấy trên tay của phu nhân Cao Chính Bình xuất hiện chiếc nhẫn vàng kia.”
Tiêu Lê Hoa nghe được tin tức này thì cũng rất kinh ngạc, nhà chồng mà Lý Kim Phượng gả qua coi như giàu có, có một chiếc nhẫn như vậy cũng không phải là không thể, nàng đã nghĩ là Lý Kim Phượng được nhà chồng yêu thích, nên mới có một chiếc nhẫn này, đương nhiên cũng từng nghĩ qua nàng ta có được từ trong tay người khác. Dù sao Tiểu Nguyệt cũng từng nói đã nhìn thấy nó ở trên tay người khác mà. Nhưng nàng lại không nghĩ rằng là có được từ chỗ Cao gia, vẫn là có được từ trong tay Tô Nguyên Xuân, nàng tình nguyện tin tưởng món đồ đó là có được từ chỗ Như Ý, bởi vì quan hệ của Lý Kim Phượng và Như Ý rất tốt.
Tạ Hữu Thuận cũng có chút kinh ngạc nói: “Phu nhân của Cao Chính Bình? Chính thất phu nhân sao?”
Tiêu Lê Hoa gật đầu nói: “Nếu là Như Ý thì ta cũng sẽ không kinh ngạc như vậy. Lý Kim Phượng giao hảo với Như Ý, vậy thì tại sao nàng ta lại có được chiếc nhẫn của Tô Nguyên Xuân?”
“Có phải là có hai chiếc nhẫn giống nhau không? Nếu đều xuất phát từ Cao gia thì vẫn có khả năng mà.”
Tiêu Lê Hoa liếc hắn một cái: “Ai sẽ tặng cho cả đại lão bà và tiểu lão bà hai chiếc nhẫn giống nhau chứ, còn là hai nữ nhân có quan hệ không tốt với nhau nữa. Cao Chính Bình giống người ngu xuẩn như vậy sao?”
Tạ Hữu Thuận nghe xong thì thấy vợ mình nói rất đúng: “Vậy có khả năng nhất chính là chiếc nhẫn này thật sự là đồ trên tay Tô Nguyên Xuân rồi, vậy tại sao lại ở trong tay của Lý Kim Phượng chứ? Chẳng lẽ là nhặt được? Nếu nàng ta đi Cao gia thăm Như Ý, đi trong sân nhặt được ngược lại rất có khả năng.”
Tiêu Lê Hoa gật gật đầu, nghĩ đến lúc trước khi Lý Kim Phượng cầm lại chiếc nhẫn thì ánh mắt nhìn bọn họ rất cảnh giác, còn có hành động nhanh chóng giấu kỹ chiếc nhẫn nữa, thầm nghĩ thứ này có lẽ là được nhặt thật, nàng ta là sợ người khác phát hiện ra nàng nhặt được đồ của phu nhân Cao gia. Dù sao thì người nhặt được đồ mà không trả lại, có thể sẽ bị người ta nói thành trộm.
Tạ Hữu Thuận hỏi: “Việc này làm sao bây giờ? Vẫn không thể xác định là đồ của Cao gia, nàng ta lại là con gái của thôn trưởng, muội muội của Lý đại ca, nếu không thì coi như xong đi. Dù sao cũng là đồ của Cao gia, lại càng không cần để ý. Đồ vật của nhà này đều mất hết mới tốt.”
“Chúng ta bỏ qua đi.” Tiêu Lê Hoa thấy Tạ Hữu Thuận có bộ dáng không thích Cao gia thì cười cười, đưa tay khoác lên cánh tay của hắn, đại nam nhân này vẫn còn canh cánh trong lòng với Cao gia.
Chẳng qua Tiêu Lê Hoa ngoài miệng thì nói mặc kệ nhưng trong lòng thì lại nghĩ nếu có cơ hội, vẫn phải xác định một chút chiếc nhẫn trong tay Lý Kim Phượng có phải của Tô Nguyên Xuân hay không, còn có rốt cục là nó đến tay Lý Kim Phượng như thế nào. Đối với Lý Kim Phượng, nàng không có ấn tượng gì tốt, tuy rằng không cừu không oán, nhưng có đôi khi ánh mắt Lý Kim Phượng nhìn nàng khiến nàng nghĩ đến độc xà. Bị một người không cừu không oán nhìn như vậy, Tiêu Lê Hoa rất không vui, nên chuyện liên quan đến nàng ta, nàng sẽ lưu tâm, như vậy cũng là phòng ngừa chu đáo.
Mà chiếc nhẫn vàng kia có khả năng liên quan đến Tô Nguyên Xuân, như vậy chính là có quan hệ với Cao gia. Đối với Cao gia, Tiêu Lê Hoa vẫn còn phòng bị, không chỉ bởi vì chuyện của nhiều năm trước, mà còn bởi vì bây giờ nàng đang giúp Hoa Hằng, Cao gia không lôi kéo bọn họ thành công, nàng không tin bọn họ sẽ không nghĩ cách gì.
Tiêu Lê Hoa không muốn bị động, cho nên nàng sẽ không bỏ qua bất kỳ một cơ hội nào có thể bắt được nhược điểm của địch nhân.
Buổi tối cơm nước vừa xong, trời còn chưa tối hẳn, đúng là thời điểm mát mẻ nhất trong ngày, không ít người trong thôn thừa dịp lúc này đi ra ngoài nói chuyện phiếm, Lý Hưng và Dương Thảo mang theo Tiểu Nguyệt đến nhà.
Nghĩ đến chuyện ban ngày mà Tiểu Nguyệt kể, đôi phu thê đến nghe ngóng tình huống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/muon-ruou-giai-sau-ta-xuyen-ve-co-dai-lam-nong-phu/chuong-87.html.]
Tiêu Lê Hoa kể mọi chuyện cho bọn họ, cuối cùng còn thoáng đề cập đến tình huống Cẩu Đản ở trong nhà cha không thương mẹ không yêu.
“Ông nội, bà nội của Cẩu Đản có biết chuyện này hay không? Bọn họ không đau lòng sao?” Tiêu Lê Hoa thầm nghĩ Cẩu Đản chính là cháu trai duy nhất của Lý gia, trước đây khi chưa ra ở riêng thì chính là cục cưng, nàng không tin nhà thôn trưởng sẽ mặc kệ.
Dương Thảo thở dài nói: “Nhị thúc của Tiểu Nguyệt không đánh con cái, Trương Thủy Đào cũng không thường đánh, sao hai người già họ có thể can thiệp được. Dù sao cũng là do Nhị thúc của Tiểu Nguyệt làm sai. Bọn họ cũng từng nghĩ đón Cẩu Đản về nuôi ở bên người, nhưng Trương Thủy Đào lại đòi c.ắ.t c.ổ thắt cổ, cuối cùng chỉ có thể để như vậy. Mọi nhà đều có chuyện khó xử cả.”
Tiêu Lê Hoa lắc đầu, thầm nghĩ Cẩu Đản thật đúng là đáng thương, tuy Lý Long không đánh thằng bé, Trương Thủy Đào cũng không luôn đánh nó, nhưng thật sự không thể so sánh với lúc trước, loại chênh lệch này cũng đủ khiến cho đứa nhỏ này khó chịu.
“Nương, hôm nay con còn thấy Cẩu Đản và Đại Hổ cãi nhau, còn đánh nhau nữa.” Thạch Đầu vốn đang chơi đùa cùng Mộc Đầu và Tiểu Nguyệt ở bên cạnh, nghe được cha nương đang nói chuyện của Cẩu Đản, nên cậu bé liền xen vào một câu.
Lý Hưng liền vội hỏi lại vì sao, hắn vẫn rất quan tâm đến đứa cháu trai này.
Dương Thảo cũng rất quan tâm cho dù bình thường Cẩu Đản có bướng bỉnh thì nó cũng là người của Lý gia, so với người Chu gia mà nàng luôn ghét, thì nàng tất nhiên phải hướng về Cẩu Đản rồi. Hơn nữa Lý Long xảy ra chuyện như vậy, khiến cho thanh danh của Lý gia bị tổn hại. Hiện tại Lý Cao có ý để Lý Hưng làm thôn trưởng, Dương Thảo thầm nghĩ không thể để Lý gia bị xem thường được, cho nên chuyện của cháu trai nàng càng phải quan tâm.
Thạch Đầu kể hết chuyện mà cậu bé nghe được, hóa ra là Cẩu Đản lặng lẽ cầm lấy nhẫn vàng của cô cô Lý Kim Phượng đem đi cho mấy người bạn có cả Đại Hổ xem. Bởi vì cha của thằng bé có vợ lẽ, khiến cho nó bị mất thể diện với tiểu đồng bọn, uy vọng cũng không bằng lúc trước, có không ít tiểu đồng bọn nghe cha nương nói xong đã không còn để ý đến nó nữa. Cho nên sau đó thằng bé nghĩ phải lấy ít thứ tốt ra để vãn hồi lại, kết quả nhẫn vàng bị mất, nó cho rằng là Đại Hổ trộm nhẫn của nó, mới làm hại nó bị người nhà đánh mắng, mọi chuyện đã qua rồi thì thằng bé mới nghĩ đến chuyện tìm Đại Hổ tính sổ.
Đại Hổ tất nhiên là không thừa nhận cho nên hai đứa liền đánh nhau.
Tiêu Lê Hoa thầm nghĩ hùng hài tử a, tại sao lại giống như Xuyên Tử và Tỏa Tử vậy chứ, hai đứa nhỏ kia cũng là trộm đồ trong nhà nên mới làm lộ tài sản của cha mẹ. Nàng nhìn hai đứa nhỏ nhà mình, thầm nghĩ phải giáo dục chúng nó biết được cái gì gọi là tiền tài thì không được để lộ ra ngoài, thuận tiện phải biết giữ tiền chặt một chút.
Tiểu Nguyệt nói: “Có khả năng là do Đại Hổ trộm đấy, con nghe người khác nói Đại Hổ đã từng chơi đùa ở chỗ mà Mộc Đầu nhặt được nhẫn đó, giống như còn lặng lẽ sờ động cái gì đó. Lúc ấy còn có người cho rằng hắn đang chơi trốn miêu miêu.”
Tiêu Lê Hoa nói: “Đại Hổ là đứa nhỏ sẽ chơi trốn miêu miêu sao?”
Ba đứa bé đều lắc đầu, bốn người lớn càng thêm hoài nghi Đại Hổ, chẳng qua là cho dù bọn họ có hoài nghi thì việc này cũng đã qua, lại không có chứng cứ chứng minh là Đại Hổ đã trộm, hơn nữa Lý Hưng cũng không muốn nhà đệ đệ vì chuyện này là làm ầm ĩ cả lên, thanh danh của bọn họ đã đủ xấu rồi.
Chẳng qua cho dù Lý Hưng không muốn nhà đệ đệ có thêm chuyện thì mọi chuyện cũng không như ý nguyện của hắn, Trương Thủy Đào đã nghe Cẩu Đản kể lại, bởi vì Cẩu Đản đánh nhau với Đại Hổ khiến nàng nhìn ra manh mối, nàng liền ép hỏi, sau đó đã chạy đi tìm người Chu gia tính sổ.
Chu đại tẩu cũng không phải người dễ chọc, trong lòng nàng ta cũng tức giận Trương Thủy Đào, thầm nghĩ trước kia mình giúp Trương Thủy Đào nhiều như vậy, nịnh bợ nàng ta như vậy, nhưng nàng ta lại không cho mình mặt mũi. Nếu như Trương Thủy Đào còn là Trương Thủy Đào phong quang thể diện của trước kia, mà Lý Long vẫn còn là Lý Long có thể lên làm thôn trưởng thì Chu đại tẩu còn có thể cười nói xin lỗi một tiếng. Nhưng không còn nữa rồi, Chu đại tẩu cũng không muốn phục thấp làm thiếp, cho nên trực tiếp mắng chửi với Trương Thủy Đào.
Cả hai người đều nhao nhao lên, lại đang lúc nhàn hạ, nên không ít người đến xem náo nhiệt. Trong lúc ồn ào thì Chu đại tẩu lại nói ra một vài chuyện ám muội mà Trương Thủy Đào đã từng làm trong những năm này, kể cả chuyện đã đẩy ngã Tiêu Lê Hoa.
Mặt mũi trong ngoài của Trương Thủy Đào đều mất hết rồi.
Thôn trưởng phải ra mặt mắng Trương Thủy Đào về nhà, phu thê bọn họ lại càng thêm thất vọng đối với chuyện nhà của con trai út, cuối cùng mượn cơ hội này đem Cẩu Đản về nuôi bên người bọn họ. Trương Thủy Đào không muốn, nhưng lần này nàng ta lại làm sai, nhìn thấy sắc mặt của cha mẹ chồng và Lý Long, nàng ta chỉ có thể nuốt tất cả bất mãn vào trong bụng.
Sau khi việc này qua đi, không được mấy ngày thì đến mùa thu hoạch lúa mạch, người trong thôn bắt đầu bận rộn gặt lúa, không còn ai nhắc đến chuyện này nữa.