Mượn Rượu Giải Sầu, Ta Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông Phụ - Chương 79
Cập nhật lúc: 2024-10-24 14:46:18
Lượt xem: 102
Uông thị vốn đang đau dử dội, vừa nghe cánh tay mình bị gãy kêu la ai ôi ai ôi càng dữ hơn, vừa la đau vừa mắng Lý thị, những lời khó nghe đều mắng ra hết, sắc mặt mọi người trong phòng đều thay đổi, Lý thị trốn ở một bên cũng ủy khuất, nếu không phải mẹ chồng đánh nàng thì nàng đâu có đẩy loạn xạ như thế chứ? Lúc này Tạ Hữu Hòa chỉ có thể giúp đỡ vợ nói chuyện, Xuyên Tử Tỏa Tử hai đứa cũng đứng một bên nói tốt, Hồng nha khóc nói muốn Nương.
“Tốt lắm, toàn bộ đừng khóc c.h.ế.t tang nữa! Ta còn chưa có c.h.ế.t đâu!”
Uông thị thấy nhi tử cháu gái cháu gái đều cầu tình thay Lý thị, trong lòng càng tức giận hơn, bà ta bị thương đau đớn thế này cũng không thấy bọn họ đau lòng thay cho bà ta, chỉ toàn tâm toàn ý nói thay Lý thị kẻ chuyên gây chuyện kia, bà ta có thể không tức giận sao? “Muốn ta không đuổi nàng ta về nhà mẹ đẻ cũng được, toàn bộ tiền xem lang trung của ta các ngươi chịu, còn có thời điểm ta dưỡng thương phải được bồi bổ, mỗi ngày cần phải ăn cháu gà, còn có nhân sâm! Tất cả các ngươi đều mua cho ta! Không phải các ngươi có bạc sao? Có bạc cứ dùng trên người của ta!”
Tạ Hữu Hòa vừa nghe Nương nhắc đến bạc lòng đau như cắt, nói: “Nương a, mới vừa rồi người cũng biết bạc của chúng ta đã mất, nếu không phải bạc đã mất thì có thể xảy ra chuyện này sao? Chúng ta bây giờ ngay cả tiền công xây nhà cũng không lấy ra nổi rồi, ngay cả tiền cơm cũng không có mà ăn! Người là mẹ ruột của con, con còn muốn mượn người một hai để dùng. Nương người cũng đừng hỏi tiền con nữa.”
Cát Tường ở một bên bĩu môi nói: “Không biết nói thật hay nói dối nữa đây, trước đó khóc than nghèo, kết quả trong tay còn có Đại nguyên bảo. Đem cất giấu kỹ bạc như thế, ai có thể trộm được chứ? Ta xem là biết không muốn phát tiền công cho người ta, cho nên mới diễn hí kịch như thế, thuận tiện gài tang vật cho người trong nhà, moi chúng ta một khoảng tiền, như vậy cuộc sống sau này của các người có thể vùng lên rồi. Thật là giỏi tính toán!”
Cát Tường vừa nói như thế, mọi người nghĩ thật đúng là rất có đạo lý, mọi người đều nhìn chằm chằm Tạ Hữu Hòa và Lý thị.
Uông thị mắng: “Đồ bụng dạ đen tối! Dám tính toán ta! Ta đã bị như vậy mà các ngươi còn tính kế ta! Ta cũng vậy, không cần các ngươi làm gà mua nhân sâm cho ta nữa! Các ngươi cho ta mười lượng bạc! Sau đó dọn ra ngoài cho ta, ta không muốn nhìn thấy các ngươi, ta không cần các ngươi dưỡng lão hay tống chung (chăm sóc người thân trước lúc chết), nếu trông cậy vào các ngươi thì ta cũng không sống được bao lâu! Vợ lão đại, chuyện này giao cho ngươi!”
Phương thị lập tức nói: “Biết rồi, Nương, người yên tâm dưỡng thương, chuyện này giao cho con.”
Uông thị hạ xuống quyết tâm, bà ta nghĩ lão Tam cùng vợ hắn giấu bao nhiêu tiền riêng, sẽ bắt bọn họ nộp bấy nhiêu rồi mới được ra ngoài. Lúc trước than khóc với bà ta, nói gì tiền mua vật liệu xây dựng nhà cửa rồi sau đó chỉ còn đủ tiền trả tiền công, thì ra tất cả đều là lừa gạt bà ta, trong tay bọn họ nhiều tiền vô cùng a! Bọn họ nguyện ý giấu, cũng không cho bà ta biết, để bà ta biết thì phải giao nộp ra! Trong lòng Uông thị tức giận, nắm chặt bàn tay khiến cánh tay bị động càng đau hơn, sự đau đớn càng khiến bà ta tức giận hơn.
Tạ Hữu Hòa và Lý thị vừa nghe đã sốt ruột, bạc của bọn họ thật sự đã bị mất, bây giờ Nương còn muốn nhiều bạc như vậy, bọn họ đi đâu mà chuẩn bị bạc được chứ, đây không phải bức ép bọn họ sao? Hai người rối rít cầu xin tha thứ, nhưng Uông thị không buông tha.
“Các ngươi đi ra ngoài, ta muốn nghỉ ngơi!” Uông thị lớn tiếng nói, trong mấy nhi tử, Tạ Hữu Hòa đứng ở giữa, một đứa con trai không được coi trọng nhất, nhưng Tạ Hữu Hòa biết ăn nói, cho nên Uông thị cũng xem như nhìn vào trong mắt, bà ra đối với hắn còn tốt hơn so với Tạ Hữu Thuận. Mặc dù Lý thị chuyên gây chuyện, nhưng chưa bao giờ dám gây chuyện với bà ta, tâng bốc bà ta, bà ta xem nàng ta cũng thuận mắt. Hơn nữa bọn họ cho sinh cho bà ta hai cháu trai một cháu gái, bà ta đối xử với bọn họ cũng không tệ, nhưng bây giờ bà ta thật sự tức giận.
Tạ Hữu Hòa bọn họ không muốn đi, bị Tạ Sinh Tài đuổi ra ngoài.
Lúc này Tạ Hữu Khang bọn họ biết chuyện cũng về đến, bọn họ nghe nói trong nhà xảy ra chuyện.
Tiêu Lê Hoa cũng tới, trong nhà có Vương Đại Sơn Trương Liên Hương bọn họ giúp đỡ trông coi nên nàng có thể rút ra chút thời gian. Nghe Phương thị kể chuyện vừa rồi, khóe miệng nàng rút rút, nghĩ lại còn xảy ra chuyện như vậy, quả nhiên xuyên thủng nhà nông tuyệt không kém so với xuyên thủng cửa nhà trong hoàng cung.
Tạ Hữu Khang nhìn chằm chằm Tạ Hữu Hòa nói: “Lão Tam! Ngươi quá vô lý rồi, tại sao các ngươi lại hoài nghi chúng ta trộm bạc nhà các ngươi? Mà không phải vợ ngươi giấu tiền đến ngay cả ngươi cũng không biết chỗ nào, chúng ta đi đâu tìm được! Ta xem chính các ngươi than nghèo, cho nên mới xảy ra chuyện vừa rồi! Ta nói các ngươi muốn giả bộ nghèo cũng không thể hại Nương như thế, đây chính là Nương của chúng ta!”
Vẻ mặt Tạ Hữu Hòa đưa đám nói: “Các ngươi cũng nói tiền giấu trong nhà rất kỹ, trong nhà chúng ta mỗi ngày đều có người, nếu thật có người ngoài đi vào đã sớm bị người nhìn thấy, không phải người trong nhà trộm thì là người nào?”
“Tốt, làm người một nhà với ngươi thật là xui xẻo, đã mất bạc chúng ta liền trở thành trộm cả rồi!” Phương thị tức giận nói: “Nhà này đã sớm phân ra, theo lý thuyết các ngươi sớm nên ra ngoài ở, nhưng chúng ta có lòng tốt, cho các ngươi xây xong nhà rồi đi, kết quả lòng thiện lương này gây ra tai họa a! Chính các ngươi không giữ cẩn thận tiền bạc của mình, lại đổ lên đầu chúng ta!”
Tử thị nghiêm mặt, nàng cũng không muốn bị xem thành trộm: “Nói bạc là do chúng ta trộm, ngươi lấy ra chứng cớ đây. Lấy không ra đừng có ăn ốc đoán mò!”
Lý thị nói: “Chúng ta không có chứng cớ, nhưng tất cả các ngươi vô cùng có hiềm nghi nhất, vì đều có mối quan hệ huynh đệ chị em dâu, chúng ta cũng không trách móc rồi, các ngươi giúp chúng ta năn nỉ Nương một chút, đừng bắt chúng ta ra mười lượng bạc kia, chuyện này liền cho qua.”
Trong lòng Lý thị khó chịu giống như bị đao cắt, bạc của nàng ta a, nhưng bây giờ không phải lúc đau lòng bạc, nàng ta không thể đắc tội cha mẹ, người có thể kiếm được tiền nhất là nhà lão Tứ đã không muốn bọn họ đến cửa, còn tuyên bố cắt đứt quan hệ với bọn họ, bây giờ cũng không để cho bọn họ vào cửa, bọn họ đã không thể trông cậy vào chuyện này được. Bây giờ chỉ có thể trông cậy vào Như Ý, nếu đắc tội với cha mẹ, cũng chính là đắc tội với Như Ý.
Tiêu Lê Hoa nhàn nhạt nói: “Nương bị thương, chúng ta làm con nhất định sẽ quản, nhưng cho dù Nương phân phó chuyện cho các ngươi. Bạc kia cũngkhông phải chúng ta trộm, nếu chúng ta vì phần tình cảm mà gánh vác số tiền này thay các ngươi, thế không phải chúng ta thừa nhận đã lấy số tiền kia sao? Cái danh trộm này chúng ta gánh không nổi!”
Lời kia vừa thốt ra, tất cả mọi người của ba phòng cùng gật đầu, ngay cả Phương thị và Cát Tường cũng gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/muon-ruou-giai-sau-ta-xuyen-ve-co-dai-lam-nong-phu/chuong-79.html.]
Lý thị nhìn Tiêu Lê Hoa, trong lòng thầm hận, nghĩ tại sao bây giờ cuộc sống của nàng ta trôi qua tốt như vậy a, tại sao kiếm được tiền không dứt? Tại sao mình lại không gặp vận khí tốt biết được mấy cách điều chế như vậy chứ? Hiện tại trong nhà lão Tứ có tiền, lại không chịu giúp bọn hắn một tay, vẫn cùng bọn họ đoạn tuyệt quan hệ. Bây giờ có biết bao người trong thôn chê cười nàng, tất cả đều là lỗi của Tiêu Lê Hoa.
“Các ngươi biết nhà chúng ta có tiền, người khác cũng không biết, các ngươi hiềm nghi lớn nhất.” Lý thị nhìn Tiêu Lê Hoa nói, trong lòng nghĩ xem ra không thể hòa hảo cùng một nhà lão Tứ rồi, vậy thì dứt khoát vạch mặt, ít nhất trước hết để trong nhà tổn thất thấp nhất.
Tạ Hữu Hòa giật tay vợ nói: “Ngươi nói bậy gì đấy?”
Lý thị vung tay nói: “Ta mới không nói nhảm, bọn họ cũng thừa nhận nghe được trẻ con nhà chúng ta nói trong nhà có tiền! Những người khác trong nhà không biết, chỉ có bọn họ biết!”
Cát Tường nhìn Tạ Hữu Thuận và Tiêu Lê Hoa nói: “Tứ ca Tứ tẩu, thật sao?”
Phương thị cũng nhìn sang, bị Tạ Hữu Khang kéo một cái, nàng ta biết hiện tại không thể đắc tội với nhà lão Tứ, bọn họ đang nghĩ cách kéo gần mối quan hệ với nhà lão Tứ, cho nên lập tức nói: “Hiện tại nhà Tứ đệ bọn họ có tiền như vậy, còn cần mười lượng bạc kia của các ngươi? Chắc chắn không phải bọn họ, bọn họ từng sớm đã không còn ở trong nhà, nếu vừa vào cửa sao có thể không bị nhìn thấy? Tứ đệ, Tứ đệ muội, các ngươi yên tâm, đại ca đại tẩu đều tin tưởng các ngươi không làm loại chuyện này, nhân phẩm của các ngươi là tốt nhất.”
Tạ Hữu Khang cũng cười nói: “Đúng đấy, từ khe ngón tay Tứ đệ rớt xuống một chút cũng không ít hơn mười lượng này, sao lại đi trộm chút ít tiền này chứ?”
Trong lòng hai vợ chồng Tạ Hữu Hòa thầm mắng.
Trong lòng Cát Tường cũng tức giận, nàng ta cũng muốn xây dựng lại mối quan hệ với Tứ ca bọn họ, nhưng rõ ràng nàng ta không có cơ hội, nhưng nàng ta suy nghĩ một chút, vẫn nên im lặng, đại ca đại tẩu thay đổi thái độ, nàng ta cũng đừng gây thêm chuyện. Cho nên lập tức cũng nói đại ca đại tẩu nói rất đúng, sau đó cúi đầu không lên tiếng.
Hai vợ chồng Tạ Hữu Hòa suýt chút mắng ra tiếng, thầm nghĩ cả nhà này đều là cỏ đầu tường (*gió thổi chiều nào theo chiều nấy)!
Tạ Hữu Thái cùng Tử thị cũng nói không thể nào, nói nếu Xuyên Tử và Tỏa Tử bọn họ ra ngoài nói, vậy thì có rất nhiều người biết, không nghi ngờ người ngoài mà lại nghi ngờ người trong nhà, quả thật chính là không có chuyện gì lại muốn gây chuyện, đem bọn họ hung hăng nói cho một trận.
Lúc này Tạ Sinh Tài đi ra, lập tức Lý thị khóc lóc kể lể với ông ta, nói cả nhà đều khi dễ nàng ta, nàng ta bị cả nhà xem thường.
“Bắt trộm phải bắt tận tay, các ngươi tìm không ra chứng cớ, vậy thì tự mình chịu! Muốn náo loạn đến nỗi người trong nhà không nhận các ngươi luôn sao?” Tạ SinhTài nghĩ đến cánh tay lão bà tử liền nhức đầu, mặc dù lão bà tử có không ít tật xấu, nhưng rốt cuộc cũng là người bên gối sống hơn nửa đời người, nhìn bà đau đớn như thế, trong lòng ông ta cũng khó chịu. Hơn nữa chuyện này lại là do con trai và con dâu gây ra, bà có yêu cầu gì ông đều nghe theo bà, nghĩ cũng nên để bọn họ ra chút ít máu.
Lý thị vừa thấy không có chuyển cơ, tức giận dâng trào, thấy Xuyên Tử Tỏa Tử đứng ở một bên, bắt bọn chúng đánh, vừa đánh vừa mắng, thật ra thì nàng ta cũng không đánh thật, cho nên động tác có chút phô trương thanh thế.
Xuyên Tử Tỏa Tử bị hù dọa lập tức la to bỏ chạy, Lý thị liền đuổi theo, nàng ta nhân cơ hội chạy về hướng Tiêu Lê Hoa.
Vốn Lý thị muốn đụng ngã Tiêu Lê Hoa, nếu Tiêu Lê Hoa không tránh thì nàng nhân cơ hội này xả giận, đụng phải Nương khiến Nương bị thương đó là do bà già xương giòn, chắc chắn Tiêu Lê Hoa sẽ không có chuyện gì, làm cho nàng đau một chút để cho mình hết giận. Nếu Tiêu Lê Hoa né thì mình có cách làm bộ té xuống đất, đến lúc đó giả vờ bị thương, làm sao cũng phải khiến bọn họ cho mình ít tiền, cô nương kia không phải có tiền sao? Trong lòng nàng ta tính toán vô cùng tốt.
Tiêu Lê Hoa nhìn Lý thị muốn nhào đầu về phía mình, chân mày cau lại, nàng ghét nhất người vô tội gặp tai họa trong hỗn chiến này, cho nên nàng không đợi Lý thị đến gần đã tránh sang bên cạnh nhanh như chớp.
Lý thị không nghĩ đến động tác của Tiêu Lê Hoa nhanh như vậy, nàng ta có chút há hốc mồm, trong nháy mắt đó liền suy nghĩ không biết có phải Tiêu Lê Hoa biết đọc suy nghĩ của nàng ta hay không? Nàng ta cũng không biết làm sao phản ứng lạiđến nhanh như vậy, thân thể xông lên phía trước liền vòng qua chuyển sáng hướng khác, vốn nghĩ chạy về phía của Tiêu Lê Hoa, trong miệng kêu la muốn bắt Hồng Nha núp phía sau Tiêu Lê Hoa.
“Nha đầu c.h.ế.t tiệt kia! Lúc này ngươi còn ở đó xem náo nhiệt, ta đánh c.h.ế.t ngươi!”
Lý thị la như vậy chỉ muốn tìm lý do để chạy về hướng bên kia, trong lòng nàng ta bội phục mình nhanh trí, kết quả suy nghĩ rất tốt nhưng dưới chân không linh hoạt, không biết làm sao hai chân lại đạp cùng một chỗ, ngược lại nghiêng về một bên. Mặt khác đúng lúc đứng phía bên này lại là Cát Tường, thoáng chốc nàng ta té ngã trên người Cát Tường. Cát Tường đang xem náo nhiệt, không có chú ý trốn, bỗng chốc bị đụng phải, hai người cùng nhau ngã trên mặt đất, Cát Tường bị đè ở dưới.
“Ai da! Đau c.h.ế.t mất! Đau quá!” Cát Tường kêu to, dùng sức đẩy Lý thị.
“Ai ôi! Đừng cào! Mặt của ta a!” Lý thị kêu to, tay Cát Tường cào loạn lung tung, chính là cào lên mặt nàng ta, nàng ta tức giận hai tay dùng sức ấn xuống dưới, vừa lúc đè lên bụng Cát Tường.
Cát Tường kêu thảm một tiếng, ánh mắt trợn trắng, ngất đi.