Mượn Rượu Giải Sầu, Ta Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông Phụ - Chương 68
Cập nhật lúc: 2024-10-24 14:35:33
Lượt xem: 86
Tạ Hữu Thuận thay Như Ý xin lỗi Tiêu gia, tuy đây không phải là lỗi của hắn, nhưng Như Ý cuối cùng cũng là muội muội của hắn, trong lòng hắn cảm thấy rất có lỗi với người nhà mẹ đẻ của vợ, nhất là đối với Mai Hoa.
Người của Tiêu gia tất nhiên sẽ không trách Tạ Hữu Thuận, bọn họ biết rõ cách làm người của Tạ Hữu Thuận, hơn nữa lúc trước thanh danh Tiêu Lê Hoa không tốt lại hay náo loạn, Tạ Hữu Thuận không hưu nàng về, cũng không bạc đãi nàng, người của Tiêu gia tất nhiên sẽ không đem chuyện của Như Ý đổ lên đầu hắn, ngay cả Mai Hoa cũng không trách hắn.
Chỉ có điều Tiêu bà tử nói về sau Tạ Hữu Thuận ít đi trêu chọc Như Ý, Tạ Hữu Thuận đã đồng ý, vốn là trước đây phu thê bọn họ đã quyết định ít lui tới cùng Như Ý rồi, hiện tại càng có lý do, nghĩ đến chuyện này, đến lúc đó cho dù đứng trước mặt hai người lớn của Tạ gia, bọn họ cũng không thể thay Như Ý nói gì cả.
Mới vừa đến giờ Thân thì bọn họ đã lên đường, lúc đi về còn phải đi gặp Triệu Lâm Đình, nên không thể quá chậm trễ.
Người một nhà lưu luyến không rời tiến bọn họ rời đi, Tiêu Thập còn không nỡ xa hai biểu đệ, thẳng đến khi bọn họ đã đi xa mà vẫn còn thấy cậu bé đang vẫy tay.
Nhanh chóng đi đến thôn trang của Triệu Lâm Đình, gặp được Triệu Lâm Đình, nói hết tất cả mọi chuyện, Triệu Lâm Đình cũng rất vui vẻ, lập tức đi chọn ngày lành, thời gian tốt gần nhất chính là ngày mai, hắn nói ngày mai sẽ đi Thôn Thảo Đầu cầu hôn.
Tiêu Lê Hoa thấy thần sắc cao hứng của Triệu Lâm Đình, thầm nghĩ hắn ngược lại là thật tâm muốn cưới muội muội của mình, trong lòng cũng cao hứng thay cho Mai Hoa. Nghĩ đến bất hạnh mà nguyên chủ của thân thể này mang đến cho Mai Hoa cuối cùng cũng bị đánh vỡ, lại nói tiếp nhân duyên của Mai Hoa cũng bởi vì nàng nên mới đến, nếu không phải Triệu Lâm Đình đi tới Thôn Hạ Cầu bái phỏng bọn họ thì cũng không thể thấy được Như Ý, càng sẽ không để cho Như Ý nổi lên tâm tư lớn như vậy, Mai Hoa cũng sẽ không giúp Triệu Lâm Đình. Nghĩ như vậy, nàng lại thấy đây có thể là ý trời.
Thời điểm về đến nhà thì sắc trời đã tối đen, Tiêu Lê Hoa vội vàng đi nấu cơm, người một nhà ăn xong liền tiến vào ổ chăn.
Hai hài tử bị giày vò cả ngày cũng đã sớm mệt mỏi, chơi một chút rồi đi ngủ.
Hai người Tạ Hữu Thuận và Tiêu Lê Hoa còn nói chuyện một chút, hai người nằm trong một tấm chăn, nói xong thì lăn cùng một chỗ,bên ngoài trời đông giá rét, nhưng trong chăn lại là xuân ý ấm người.
Những ngày tiếp theo mặc kệ thời tiết ấm lạnh, mấy người Vương Đại Sơn bắt đầu đi khắp nơi thu mua heo, vốn là mua hết toàn bộ heo có thể mua ở trong thôn, sau đó lại bắt đầu mua heo ở các thôn lân cận, hiện mua hiện giết, sau khi rửa dọn sạch sẽ thì đưa đến một cái sân ở sauVị Hương Lâu, chỗ đó chính là nơi làm thịt khô, bọn họ đưa đến bao nhiêu thì chỗ đó thu bấy nhiêu.
Mặc dù Tạ Hữu Thuận nói không muốn cùng kiếm số tiền này, thế nhưng lại bị mấy người Vương Đại Sơn lôi kéo đi, nói nhiều người thì nhiều thêm một phần lực, thu nhiều heo mới có thể bán được nhiều tiền, đến lúc đó lợi nhuận trong tay hắn cũng không phải là đoạt với bọn họ, toàn bộ đều là tiền lợi nhuận của hắn. Tạ Hữu Thuận nghĩ lại thấy đúng, cho nên cũng đi cùng.
Mấy nữ nhân thì ở nhà tụ tập cùng một chỗ nói chuyện phiếm, mỗi ngày nấu cơm nóng đun nước ấm cho mấy nam nhân đi sớm về trễ, để cho ngày hôm sau bọn họ lại có tinh lực dồi dào đi đến những thôn xa hơn thu mua heo.
Bởi vì còn gọi thêm nam nhân của Dương Thảo là Lý Hưng, cho nên tổng cộng có năm người, mỗi người một chiếc xe, không nên thấy như vậy là nhiều xe, bởi vì từng thôn đều thu mua được không ít heo, cho nên một lần đều không thể chứa hết được, phải đi mấy lần mới hết, về sau đến những nơi xa hơn, bọn họ phải dùng tiền thuê người giúp đỡ đi giao thịt heo, ngược lại cũng không sợ người khác đoạt việc buôn bán, chỉ cần nói là bọn họ giúp đỡ người khác thu mua, không cho những người kia biết rõ bọn họ bán được nhiều tiền hơn thì cũng không có vấn đề gì.
Cuối cùng bởi vì người của Hoa Hằng cũng bắt đầu thu mua heo, có đôi khi sẽ đụng vào một chỗ, lúc này thì ai đến trước sẽ được trước, thời điểm kiếm tiền cũng không cần khiêm nhượng ai nữa. Để đuổi kịp thời gian, bọn họ sẽ tách ra hành động, thường thường là mỗi người đi đến một thôn tìm gặp thôn trưởng, để thôn trưởng giúp đỡ kêu gọi mọi người trong thôn tụ tập lại cùng một chỗ để thông báo về chuyện mua heo, sau đó thì trả thù lao, mời người giúp đỡ mổ heo, rồi thuê người đi giao thịt heo, một người là đủ rồi, mang theo một dãy xe đi đến trấn Phú Quý.
Như vậy thì sẽ nhanh hơn, đương nhiên như vậy thì tất cả đều đi trước một bước rồi, mấy người Vương Đại Sơn cũng không cảm thấy mệt mỏi, ngược lại càng nhiệt tình hơn.
Phải cực khổ như thế nửa tháng, cơ hồ là đã chạy một lượt qua tất cả các thôn trong phương viên trăm dặm. Những chỗ xa hơn bọn họ không đi, bởi vì trong vòng một ngày không thể trở về, những chỗ kia tất nhiên sẽ có người của Hoa Hằng xử lý, bọn họ cũng không nhúng tay, rốt cục cũng được nghỉ ngơi.
Những ngày này lợi nhuận của mọi người đều sẽ được phân chia trong ngày, cuối cùng từng nhà tổng kết số tiền thì khiến cho tất cả mọi người càng hoảng sợ.
Bận rộn hai mươi ngày, tính cả Thôn Hạ Cầu thì tổng cộng đã đi đến bốn mươi sáu thôn, có thôn lớn, nhiều người chăn nuôi heo, có thôn nhỏ, ít người nuôi heo, nhưng lúc này chỉ cần trong người có tiền thì cơ hồ từng nhà đều nuôi heo, một thôn ít nhất có năm mươi con heo, tối đa là trên trăm con heo, bình quân thì từng thôn đều có trên dưới trăm con, hơn bốn mươi thôn là hơn bốn nghìn con heo.
Mặc dù heo ở thời đại này không bị cho ăn những thứ tăng cân như ở hiện đại, nhưng lớn lên cũng không nhỏ, một con nhỏ cũng nặng một trăm ba mươi đến một trăm bốn mươi cân (75-80kg), lớn hơn chút thì có thể đạt đến hai trăm cân (100kg).
Đương nhiên là những con heo này đều bị g.i.ế.c rồi mới được giao đi, cũng không phải tất cả đều là thịt, nhưng cũng có những con khác bị hạ thủy là có thể bán kiếm tiền được. Tất nhiên là giá tiền không giống nhau.
Cuối cùng thì tính đi tính lại, cơ hồ từng nhà đều lời mấy trăm lượng, trong đó lợi nhuận nhiều nhất là Tạ Khánh Phong, hắn buôn bán lời hơn năm trăm tám mươi lượng, ít nhất là Lý Hưng, cũng đã lời hơn năm trăm mười lượng. Sở dĩ có chênh lệch là do bọn họ đi đến những thôn khác nhau, có thôn nhiều heo, có thôn ít heo, chuyện này được quyết định bởi vận khí, không thể nghi ngờ là vận khí của Tạ Khánh Phong rất tốt.
“Đây cũng quá nhiều đi?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/muon-ruou-giai-sau-ta-xuyen-ve-co-dai-lam-nong-phu/chuong-68.html.]
Trương Liên Hương có chút không dám tin tưởng, tuy mỗi ngày đều được chia tiền, mỗi ngày đều cầm được không ít tiền, hai mươi ngày này từ lúc bắt đầu thì còn khiếp sợ nhưng càng về sau thì càng bình tĩnh, giống như là đã tiếp nhận, nhưng là cuối cùng tính toán tổng cộng vẫn là khiến cho mọi người hoảng sợ.
Hơn năm trăm lượng bạc a, đây đối với bọn họ mà nói là quá nhiều, nếu chỉ dựa vào trồng trọt thì sợ cả đời cũng không thể kiếm được hơn năm trăm lượng. có người trông trọt cả đời, đến cuối cùng trong tay cũng không có bao nhiêu ngân lượng, tất cả đều bị bỏ ra sử dụng cả, mà hiện tại bọn họ bận rộn không đến một tháng, cư nhiên kiếm được một số tiền mà trước đâybình thường bọn họ làm cả đời cũng không kiếm được! Loại cảm giác này giống như là nằm mơ, Trương Liên Hương bấm Vương Đại Sơn đang ngồi bên cạnh một cái, Vương Đại Sơn đau đến nhe răng, nói: “Nàng véo ta làm gì?”
Trương Liên Hương nói: “Nhìn xem có phải là đang nằm mơ hay không, ta tự véo ta cảm thấy đau nhưng cũng không dám tin tưởng đây này.”
Tiêu Lê Hoa cười một tiếng rồi nói: “Tẩu tử, đã trải qua những ngày này rồi mà ngài vẫn cảm thấy là đang nằm mơ hay sao? Giấc mơ này cũng quá dài đi?”
Trương Liên Hương cười nói: “Giống như là đang nằm mơ a, chính là mộng đẹp không muốn tỉnh lại! Hơn năm trăm lượng a! Có phải mọi người cũng thấy là như đang mơ hay không?”
Ngọc Nương gật đầu, nàng cũng rất kích động, nàng vốn cho rằng có thể trả hết nợ trong nhà là tốt rồi, không nghĩ đến cư nhiên lại kiếm được nhiều như vậy, quả thực là không thể tin được.
Dương Thảo vỗ chân một cái rồi nói: “Ta cũng thấy giống như là đang mơ, chẳng qua là khi ngẫm lại thì nhớ ra đây chính là ý kiền của Lê Hoa, nàng ấy thật biết kiếm tiền, trước đó nàng đã kiếm tiền xây một cây cầu a! Hiện tại lại mang theo chúng ta kiếm được chừng này tiền cũng không kỳ lạ quý hiếm gì cả. Lê Hoa muội tử chính là có bản lĩnh! Lê Hoa, về sau nếu muội còn có cơ hội kiếm tiền nào thì nhớ phải nói chúng ta một tiếng a!”
Tiêu Lê Hoa cười gật đầu, Dương Thảo là người tốt, lại còn con dâu của thôn trưởng, có quan hệ tốt với nàng khẳng định là không có chỗ hỏng.
Tử thị lôi kéo tay của Tiêu Lê Hoa nói: “Tứ đệ muội, thật là cảm ơn muội, lần này chúng ta không cần phải lo lắng chuyện đầu xuân lợp nhà nữa rồi, vốn chỉ muốn xây mấy gian phòng là được, lần này là có thể xây được một căn nhà lớn rồi.”
Tiêu Lê Hoa nói: “Nhị tẩu, người một nhà sao lại nói lời khách khí như thế? Trong nhà này cũng chỉ có mỗi tẩu và nhị ca là thường giúp đỡ chúng ta, hiện tại chúng ta có năng lực giúp đỡ hai người rồi, sao có thể không giúp chứ? Tẩu nói lời này có thể khiến ta mất hứng đó.”
Tử thị cười nói: “Không nói nữa, không nói nữa.”
Tạ Hữu Thái cũng cười không nói chuyện, nhưng ánh mắt hắn nhìn Tứ đệ và Tứ đệ muội lại tràn ngập cảm kích, đời này hắn chưa bao giờ kiếm được nhiều tiền như vậy đâu, hiện tại trong lòng rất hưng phấn kích động, mà những thứ này đều là phu thê Tứ đệ mang lại cho hắn cả, hắn nghĩ sau này cần phải giúp đỡ nhà Tứ đệ nhiều hơn nữa.
Vương Đại Sơn, Tạ Khánh Phong và Lý Hưng cũng rất kích động, nhao nhao nói lời cảm tạ của Tạ Hữu Thuận và Tiêu Lê Hoa. Mọi người đều thích có tiền, nhất là nam nhân, chỉ khi có tiền thì lưng mới có thể thẳng lên được, hiện tại bọn họ đã cảm thấy đặc biệt hãnh diện rồi, thầm nghĩ sau này bọn họ cũng được coi như là người có tiền, trong tay có tiền thì trong lòng không sợ a!
Người lớn đều cao hứng, bọn nhỏ cũng cao hứng theo, mấy đứa nhỏ đều biết những ngày ngày phụ thân chạy ở bên ngoài là đi kiếm tiền, hơn nữa là buôn bán lời rất nhiều tiền, mà có tiền nghĩa là chúng nó có thể có càng nhiều đồ ăn ngon và quần áo đẹp, còn có đồ chơi nữa, tất cả đều vui vẻ đến mặt mày hớn hở, bốn đứa bé tụ tập lại một chỗ líu ríu vô cùng náo nhiệt.
Trong nhà Vương Đại Sơnlà một mảnh hoan than tiếu ngữ.
Bởi vì cao hứng, mọi người đều quyết định ăn cơm với nhau một bữa, những ngày này bọn họ đi thu mua thịt heo, mang về không ít thịt và đồ lòng, bốn nữ nhân cùng nhau làm việc, Tiêu Lê Hoa tay cầm muôi, chiên xào hưởng tạc, làm thật nhiều đồ ăn, lại nấu một nồi cơm trắng, nướng mấy cái bánh nướng áp chảo.
Bốn nam nhân ngồi một bàn, bốn nữ nhân mang theo bốn đứa bé ngồi một bàn, các nam nhân còn đánh một vò rượu, thoải mái chè chén.
Vừa uống được một nửa thì nghe thấy có người gõ cửa, mọi người nghe xong thì liếc nhìn nhau.
Trương Liên Hương nói: “Đoán chừng là người nhà các ngươi đến gọi các ngươi rồi.”
Dương Thảo nói: “Chúng ta đã thông báo hôm nay sẽ về trễ chút rồi.”
Trương Liên Hương nói: “Ngươi càng nói như vậy thì đoán chừng càng là đến gọi ngươi, chính là muốn nhìn một chút chỗ này có phải đang đếm bạc hay không a?”
Những ngày này bọn họ mỗi ngày đều vội vàng đánh xe ra ngoài, đi sớm về trễ, khẳng định là khiến người trong nhà thắc mắc, bọn họ đã nói là đi làm việc, nhưng mà vẻ cao hứng nhiệt tình trên mặt có đôi khi không thể giấu đi được, nhất là hôm nay thời điểm mà bọn họ vui vẻ, bọn họ lại nói là sẽ về muộn, khẳng định là có người muốn đến xem.
Dương Thảo nghe xong hừ một tiếng: “Cho dù là thấy được thì thế nào, dù sao đây là bạc mà chúng ta quang minh chính đại kiếm được, không ai có thể lấy đi! Ta nói với các ngươi a, các ngươi không được nói thật đâu đó!”
Cho dù mọi người không lên tiếng nhưng tất cả đều có chung một tâm tư, chính là số bạc này không thể giao ra, cho dù không phải vì bọn họ thì cũng phải vì phu thê Tạ Hữu Thuận mà không thể nói, nói ra thì người khác sẽ đỏ mắt, đó chính là gây phiền toái cho bọn họ. Bên phía Hoa Hằng là không có vấn đề gì, người bên kia chỉ cho là bọn họ được thuê để đi thu thịt heo, chỉ cần mấy người ở đây giữ kín như bưng thì người khác cũng chỉ cho rằng bọn họ chỉ kiếm được chút ít tiền công mà thôi.