Mượn Rượu Giải Sầu, Ta Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông Phụ - Chương 67
Cập nhật lúc: 2024-10-24 14:35:09
Lượt xem: 109
“Bà mối Vương, có chuyện gì sao?”
Vương thị có chút cau mày nhìn phụ nhân trước mặt, thầm nghĩ bà ta còn dám đến, dám tìm cho Mai Hoa một nhà chồng như vậy, còn dám lừa gạt cả nhà bọn họ, xem cả nhà bọn họ là quả hồng mềm sao? Nếu không phải vì thanh danh của Mai Hoa bọn họ đã sớm làm rõ việc này rồi đánh cho bà ta một trận rồi. Chỉ có điều bà ta lại nói xấu Mai Hoa, thật cho rằng bọn họ không biết do bà ta nói. Đã âm thầm đánh bà ta một trận, hiện tại lại đến nhà thăm, xem ra là nhận thấy cô nương nhà bọn họ dễ lừa gạt a!
Trong nội tâm Vương thị vô cùng căm tức.
Bà mối Vương cười nói: “Muội tử, ngươi nói ta đến là còn có thể có chuyện gì chứ? Ta chính là đi làm mai cho người ta a, trong nhà các ngươi lại có thêm một cô nương sắp xuất giá rồi, đương nhiên là mang đến tin tức tốt cho các ngươi chứ gì nữa! Trong tay ta lại có một nhà tốt cho Mai Hoa đó, lần này các ngươi nhất định sẽ thỏa mãn!”
“Đa tạ ý tốt của bà mối Vương, hôn sự của muội muội ta không nhọc ngài phải lo lắng, người trong sạch kia của ngài cứ để cho người khác đi thôi!”
Lê Hoa lạnh lùng nói, thầm nghĩ bà tử c.h.ế.t tiệt này, làm bà mối thì không đi làm mai cho tốt, hủy hoại cả đời của cô nương nhà người ta cũng không sợ bị người đánh c.h.ế.t sao? Chẳng qua là khi ngẫm lại thì thấy bà ta thật đúng là không sợ a, nếu không thì sao khi bị Tiêu Đại Thụ đánh cho một trận rồi mà còn dám quay lại đây. Đoán chừng là tiền tài động nhân tâm a, nghĩ đến việc người của Cao gia lại muốn hãm hại Mai Hoa, bà mối này có khả năng chính là chiêu đầu tiên mà bọn họ nghĩ ra.
Tiêu Lê Hoa nghĩ bà tử này đã đến đây rồi, vậy thì phải từ trong miệng bà ta hỏi một chút rốt cục là ai sai sử bà ta đến.
Bà mối Vương vừa vào nhà đã chú ý đến Tiêu Lê Hoa, biết rõ đây là khuê nữ có thanh danh đặc biệt không tốt kia của Tiêu gia, vừa rồi chỉ lo đáp trả lời của Vương thị, ngược lại không chú ý nói chuyện với nàng, không nghĩ đến Tiêu Lê Hoa mới mở miệng đã từ chối nàng.
Bà mối Vương nở nụ cười rồi nói: “Đây là Tiêu gia đại cô nương Lê Hoa sao? Đã sớm nghe qua ngươi rồi, hiện tại gả cũng rất tốt a, nhìn xem đồ vật ngươi mang trên người đi, vừa thấy là biết sống rất tốt a. Ngươi sống tốt thì cũng phải thay muội muội ngươi nghĩ lại a, cũng phải để cho nàng gả cho người tốt chứ, có phải không? Lại nói tiếp Mai Hoa cũng là cô nương tốt, chẳng qua lại bị chậm trễ, nói không dễ nghe là không phải do ngươi làm chậm trễ hay sao. Hiện tại ta đây khó khăn lắm mới tìm cho nàng một nhà khá giả, ngươi không giúp đỡ thì thôi, mới mở miệng ra là từ chối, ngươi không muốn để cho muội muội ngươi gả cho người tốt hay sao? Tỷ muội mà làm đến nước này là không tốt a!”
Một lời nói trực tiếp chỉ ra là Tiêu Lê Hoa chậm trễ muội muội, hiện tại còn muốn tiếp tục trì hoãn chuyện của muội muội, bà mối Vương muốn làm Tiêu Lê Hoa tức giận, bà ta biết rõ Tiêu Lê Hoa là người lợi hại, nhưng bà ta cũng không sợ.
Tiêu Lê Hoa hừ một tiếng nói: “Muội muội ta là do ta làm chậm trễ, cho nên ta sẽ tìm cho muội ấy một nhà khá giả, cũng không cần bà phải lo lắng, bà có nghe hiểu tiếng người không?”
“Này! Ngươi là nói ai không nghe hiểu tiếng người hả? Ta đến là để nói chuyện hôn sự cho cô nương nhà các ngươi, cũng không phải đến để bị mắng! Khó trách lúc trước bị Cao gia đánh đuổi ra ngoài, nếu mà là ta thì ta cũng đánh ra đó, có thể gả đi được thật sự là may mắn, khó trách ở nhà chồng cũng không được chào đón!”
Bà mối Vương nói không hề nể mặt, bà ta là bà mối, đi hòa giải việc hôn nhân, tất nhiên đều có nghe ngóng hết tất cả chuyện của từng nhà trong phương viên trăm dặm, đại danh của Tiêu Lê Hoa bà cũng được nghe nói.
Lại nói tiếp lần này bà mối Vương tìm được một mối hôn nhân cho Tiêu Mai Hoa, xác thực là do người của Cao gia tìm bà ta, để bà ta tìm cách cho Mai Hoa gả đi không tốt, sau khi bà ta nghe ngóng biết được những chuyện đã phát sinh tại Cao gia lúc Tiêu Lê Hoa ở đó, thì đã nghĩ Tiêu Mai Hoa là do tỷ tỷ này của nàng làm hại.
Tiêu Lê Hoa còn chưa nói lời nào, Vương thị đã không nhịn được nữa, lớn tiếng nói: “Bà nói cái gì đó? Lê Hoa nhà ta là người mà bà có thể nói sao? Chính bà cũng không nhìn lại mình xem bản thân là vật gì mà còn dám nói người nhà của ta như vậy, còn dám nói nữa, bà có tin là ta giúp bà rửa miệng không hả?”
“Ngươi dám!”
Bà mối Vương bị hù mà lui về sau một bước, trong lòng thầm nghĩ tại sao Vương thị này lại che chở Tiêu Lê Hoa như thế chứ, không phải nói tẩu cô (chị dâu và em gái chồng) là kẻ địch trời sinh sao? Hơn nữa Tiêu Lê Hoa này chọc nhiều phiền toái cho Tiêu gia như vậy, nếu bà ta là Vương thị thì đã sớm tức giận đến hận không thể đánh c.h.ế.t Tiêu Lê Hoa rồi, tại sao lại có thể che chở chứ? Gần đây bà mối Vương cũng chưa từng nói việc hôn nhân cho người nào ở Thôn Thảo Đầu, hơn nữa nhân duyên của bà ta cũng không tốt, cho nên không có ai nói với bà ta sự thay đổi của Tiêu Lê Hoa và Tiêu gia. Bà ta không biết hiện tại quan hệ của Tiêu Lê Hoa và nhà mẹ đẻ đã sớm chuyển biến tốt rồi. Cho nên mới không thể hiểu được chuyện Vương thị đối tốt với Tiêu Lê Hoa.
“Vương muội tử, chúng ta đều họ Vương, ta gọi ngươi một tiếng muội tử, cô em chồng này của ngươi không hiểu chuyện, ngươi cũng không thể không hiểu chuyện như vậy. Mai Hoa nhà các người là bị nàng ta chậm trễ, hiện tại ta tìm cho nàng ấy một cửa hôn nhân tốt, còn chưa mở miệng nói là nhà ai đâu, nàng ta đã trực tiếp từ chối rồi. Đây không phải là không muốn Mai Hoa gả đi sao? Ngươi không nói nàng mà còn che chở cho nàng nữa, có phải là ngươi bị ấm đầu rồi không?”
“Bà mới ấm đầu đó, nhà của chúng ta chính là không muốn bà làm mai, chẳng lẽ bà đã quên không lâu trước bà từng giúp Mai Hoa nói qua một cửa hôn nhân sao, chúng ta đã từ chối rồi. Lúc ấy bà nói đó là người trong sạch, chúng ta cũng không cần đâu, hiện tại người trong sạch này chúng ta cũng không cần!”
Vương thị nói thẳng.
Bà mối Vương nghe xong thì trợn mắt, lúc trước Tiêu gia từ chối cửa hôn nhân kia, bà ta nghĩ rằng là Tiêu gia không hài lòng với nhà đó, làm hại bà ta làm việc không thành. Bà ta còn tức giận là nói xấu Mai Hoa bốn phía, thầm nghĩ khiến thanh danh của Mai Hoa xấu đi một ít, để cho nàng ta không gả đi được. Bà ta làm như vậy cũng vì hoàn thành việc mà Cao gia giao cho bà ta, số tiền kia cũng không ít đâu, chuyện còn chưa thành mà đã cho bà ta một khoản rồi, còn nói là sau khi làm xong chuyện thì còn một nửa tiền nữa, bà ta cũng không muốn buông bỏ. Về sau bà ta bị người đánh một trận, làm trễ nãi chuyện thuyết thân cho Mai Hoa, đến bây giờ bà ta mới đến một lần nữa.
Bà mối Vương cũng có hoài nghi là người Tiêu gia đánh bà ta, nhưng cũng hoài nghi những người khác, nói cho cùng thì bà ta cũng đắc tội không ít người. Bởi vì không xác định được nên bà ta mới bị bạc điều khiển mà đến Tiêu gia một lần nữa. Không nghĩ đến lúc này bà ta còn chưa nói gì đã bị người ngăn cản rồi, thế này thì sao mà bà ta cầm được một nửa số tiền còn lại chứ, trong nội tâm bà mối Vương âm thầm sốt ruột. Bà ta đang định nói tiếp thì có hai nam nhân từ trong buồng đi ra, một người là Tiêu Đại Thụ, một người khác bà ta cũng từng gặp, là nam nhân của Tiêu Lê Hoa.
Tiêu Đại Thụ nói: “Bà mối Vương, người trong sạch kia của bà cứ để cho người khác đi.”
Bà mối Vương nói: “Tiêu Đại Thụ, lúc trước ta nói cho các ngươi nhà ở thôn Ngũ Cốc kia, ngay từ đầu các ngươi có chút vừa ý rồi, kết quả chưa được vài ngày thì các ngươi đã nói không được, hiện tại ta đến thêm lần nữa các ngươi lại tiếp tục từ chối, đây rốt cục là có chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ là các ngươi đã nghe muội muội này nói cái gì rồi hả? Nàng ở nhà thì náo nhà mẹ đẻ, xuất giá rồi thì náo nhà chồng, Mai Hoa đã bị nàng ta trì hoãn thành gái lỡ thì rồi, các ngươi còn muốn để nàng ấy ở nhà sống hết quãng đời còn lại sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/muon-ruou-giai-sau-ta-xuyen-ve-co-dai-lam-nong-phu/chuong-67.html.]
“Vợ của ta rất tốt, bà có tư cách gì mà nói vợ của ta chứ?”
Tạ Hữu Thuận nghe thấy bà mối Vương nói vợ không tốt lập tức không đồng ý, nhìn bà mối Vương với gương mặt nghiêm túc.
Bà mối Vương sững sờ, trong lòng thầm nghĩ nam nhân này còn rất che chở vợ, là một nữ nhân có thể náo loạn mà hắn cũng bảo hộ, thật đúng là chỉ nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp nên cái gì cũng mặc kệ cả. Cố tình muốn nói Tiêu Lê Hoa là nha đầu không biết xấu hổ bị Cao gia đuổi ra khỏi cửa, nhưng bị ánh mắt âm trầm của Tạ Hữu Thuận nhìn nên không dám nói.
Tiêu Đại Thụ cũng nói muội muội nhà mình tốt lắm, bảo bà mối Vương không được nói bậy.
Tiêu Lê Hoa rất hài lòng với việc nam nhân nhà mình và ca ca duy trì mình, nhìn thấy mặt của bà mối Vương một hồi xanh một hồi trắng trông vô cùng khoái ý, nàng nghĩ đến bây giờ cũng không khác xé rách mặt là bao rồi, không bằng cứ trực tiếp xé rách toàn bộ luôn đi, sau đó dò hỏi một chút có phải là bà ta bị Cao gia sai sử hay không, rốt cục là Như Ý hay là Tô Nguyên Xuân để cho bà ta đến.
Bà mối Vương thực sự bị tứ giận đến choáng váng, khuôn mặt béo cơ hồ muốn méo mó, bà ta giống như thấy được bạc đã sắp mọc cánh bay mất, điều này khiến lòng bà ta đau đớn gần chết. Trong cơn tức giận nên cũng có chút không lựa lời nói rồi, lớn tiếng quát: “Hừ, cho mặt mũi mà không biết xấu hổ! Nha đầu ở nông thôn, còn là gái lỡ thì, thanh danh lại không tốt, còn muốn chọn ba nhặt bốn, coi chừng lại chọn đến nỗi chỉ có thể gả cho lão đầu tử làm vợ kế thôi đấy! Thật sự là có dạng tỷ tỷ gì thì sẽ có dạng muội muội đó! Có dạng người nào thì sẽ dưỡng ra dạng cô nương đó! Một tấm lòng tốt của ta lại trở thành lòng lang dạ thú!”
Mấy người Tiêu Đại Thụ nghe xong thì sắc mặt đều âm trầm.
Tiêu Lê Hoa nói với Tạ Hữu Thuận: “Hữu Thuận, đi đóng kỹ cửa lại, chờ ta hỏi xong thì mời bà ta ra ngoài.”
Tạ Hữu Thuận nghe xong thì đi đóng kỹ cửa lại, đứng ở trước cửa.
Bà mối Vương lại càng hoảng sợ, lớn tiếng nói: “Các ngươi muốn làm gì? Muốn đánh người hay sao? Ta có quen người của quan phủ đấy, nếu các ngươi dám đánh ta, ta sẽ đi tố cáo các ngươi!”
Tiêu Đại Thụ nói: “Đánh bà cũng là nhẹ rồi đấy. Bà làm ra chuyện thất đức kia, nói cho ai nghe thì đều muốn đánh c.h.ế.t bà cả! Bà thực coi chúng ta là người ngu hay sao, còn hảo tâm bàn chuyện hôn nhân cho muội muội ta hả? Cái rắm việc hôn nhân tốt ấy! Lần trước bà nói việc hôn nhân ở Thôn Ngũ Cốc kia cho chúng ta thật ra cũng đã thông đồng với người ta trước rồi chứ gì, muốn muội muội ta gả cho kẻ ngốc, đừng khi chúng ta không biết! Lần này bà lại muốn giới thiệu nhà nào cho chúng ta hả? Là sắp c.h.ế.t hay là không đi đường được đây!”
Bà mối Vương há to miệng, thầm nghĩ Tiêu gia đã biết hết rồi, bà ta hỏi Tiêu Đại Thụ: “Lần trước là ngươi đánh ta sao?”
Tiêu Đại Thụ không lên tiếng, đánh cũng đã đánh rồi, hắn mới không đi nói cho bà ta biết đâu, để cho bà ta đoán đi!
Vương thị hỏi bà mối Vương: “Bà ăn ngay nói thật đi, là ai bảo bà nói những việc hôn nhân thất đức này cho nhà chúng ta hả? Có phải là Cao gia hay không?”
Biểu lộ của bà mối Vương lập tức bán đứng bà ta, người của Tiêu gia nhìn là biết xác thực là Cao gia để cho bà ta đến đây, lại bắt đầu ép hỏi là người nào bảo bà ta đến.
Tiêu Lê Hoa nói: “Bà nói thật đi, nếu không nói, chúng ta sẽ đánh bà ra ngoài, hơn nữa sẽ nói hết mọi chuyện bà hãm hại cả nhà chúng ta cho mọi người đều biết, để cho người khác biết hết chuyện thất đức mà bà làm, xem ai còn dám đến tìm bà làm mai, có nhà ai nguyện ý để bà đi bàn chuyện hôn nhân đây.”
Bà mối Vương cắn chặt không thừa nhận, bà ta thầm nghĩ người của Tiêu gia không dám làm gì bà ta, nếu bà ta nói ra Cao gia thì Cao gia mới là người không bỏ qua cho bà ta.
Tiêu Lê Hoa thấy như vậy, quay người cầm lấy một cây côn gỗ ở bên cạnh, đánh về hướng bà mối Vương, đánh cho bà mối Vương kêu ngao một tiếng, sau khi trúng vài gậy thì lập tức bỏ chạy, chạy ra sau lưng Vương thị mà trốn, thế nhưng Vương thị lại tránh sang bên cạnh, bà ta có chạy thế nào cũng không thể trốn thoát được gậy của Tiêu Lê Hoa, cuối cùng chính là bị đánh đau phải chết, bà ta không nhịn được nữa, rốt cục la hét nói thật.
“Là di nương của Cao gia! Tạ di nương!”
“Là Tạ di nương vừa mới tiến vào Cao gia sao?”
Tạ Hữu Thuận hỏi, hắn đã sớm có chuẩn bị rồi, nhưng mà khi nghe thấy thật sự là muội muội nhà mình hãm hại muội muội của vợ thì trong lòng hắn vẫn vô cùng tức giận, thầm nghĩ tại sao Như Ý lại biến thành như vậy?
Bà mối Vương gật đầu, bà ta bị Tiêu Lê Hoa đánh nên sau lưng và cánh tay đều rất đau, trong lòng thầm nghĩ Tiêu Lê Hoa này thật đúng là quá độc ác, nếu biết nàng ta ác như vậy thì hôm nay bà ta không đến đâu.
Tiêu Lê Hoa nhíu mày, dọa bà mối Vương một phen, nói với bà ta nếu còn dám có ý xấu lên Tiêu gia thì nàng sẽ không buông tha cho bà ta đâu, sau đó mới để cho bà ta đi. Đương nhiên nàng cũng sẽ không bỏ qua cho bà ta, thầm nghĩ đợi sau khi Mai Hoa phong quang xuất giá thì sẽ tung hết những chuyện chấn động mà bà mối Vương làm ra ngoài, để cho thanh danh của bà ta tổn hại.
Nếu như là Tô Nguyên Xuân làm thì còn có thể níu lấy bà mối Vương đi tìm Cao gia để lý luận một chút, nhưng mà là Như Ý a, Tiêu Lê Hoa nhìn khuôn mặt âm trầm của Tạ Hữu Thuận, trong nội tâm thầm mắng Như Ý gần chết.