Mượn Rượu Giải Sầu, Ta Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông Phụ - Chương 57
Cập nhật lúc: 2024-10-24 14:30:33
Lượt xem: 101
Trên bầu trời tuyết vẫn không ngừng bay lất phất, không lạnh, cũng không trơn, tuyết đã rất dầy rồi, dẫm lên trên phát ra tiếng vang kẽo kẹt kẽo kẹt nhè nhẹ, có điều Tiêu Lê Hoa chạy quá nhanh, suýt chút nữa té ngã cũng may có Tạ Hữu Thuận đuổi theo giữ nàng lại nên mới không té ngã.
“Vợ, nàng và Tiểu Nguyệt đi chậm một chút, ta đi trước xem thế nào!”
Tạ Hữu Thuận để Tiểu Nguyệt xuống, sau đó chạy cực kỳ nhanh, trong lòng hắn cũng nóng như lửa đốt.
Tiêu Lê Hoa kéo tay Tiểu Nguyệt bước nhanh lên phía trước, vừa chạy vừa hỏi Tiểu Nguyệt rốt cuộc tại sao đánh nhau, Tiểu Nguyệt kể Cẩu Đản và Đại Hổ đem người tuyết bọn họ làm đẩy ra, bọn Thạch Đầu đi qua ngăn cản, kết quả là đánh nhau, Thạch Đầu bị đẩy một cái, đầu tình cờ đập vào tảng đá bị chôn dấu dưới tuyết.
Tiêu Lê Hoa vừa nghe người đẩy Thạch Đầu chính là Cẩu Đản, trong lòng rất căm phẫn, nhớ ngày đó Tiêu Lê Hoa bị Trương Thủy Đào đẩy ngã mới mất mạng, bây giờ lại đến lượt nhi tử của nàng ta đẩy ngã Thạch Đầu, sao có thể như thế được? Ban đầu Tiêu Lê Hoa bị thương là do bản thân tự tìm, Thạch Đầu cũng không có sai, tại sao phải chịu tội? Nhà của Vương Đại Sơn cách nhà của Tạ Hữu Thuận cũng không quá xa, rất nhanh đã chạy đến nơi, Tiêu Lê Hoa thấy trước nhà Vương Đại Sơn có hai đống tuyết lớn, vừa nhìn thấy đã biết là hai người tuyết bị đẩy ngã, nàng mấp máy môi chạy vào trong nhà, còn chưa vào trong nhà đã nghe một trận la hét ầm ĩ, còn có tiếng khóc của hài tử.
Trương Thủy Đào nói: “Trời rơi nhiều tuyết, trên mặt đất trơn vô cùng, ta xem chính là Thạch Đầu chơi đùa đứng không vững nên mới té ngã đụng phải đầu, thế mà lại trách lên đầu con ta. Chúng ta cũng không phải coi tiền như rác, đừng mong lừa bịp chúng ta!”
Chu đại tẩu ở một bên nói: “Ta đoán chính là như vậy, người nào không biết lúc trước Nương của Thạch Đầu bị thương suýt chút nữa lừa bịp lên trên người Trương muội Tử, bây giờ lại đến lượt đứa nhỏ, thật sự đúng là có mẹ như thế nào thì con như thế đó. ”
Mộc Đầu tức giận nói lớn: “Không cho các ngươi nói xấu Nương!”
Cẩu Đản từ phía sau Trương Thủy Đào nhô đầu ra nói: “Mẹ ngươi vốn là xấu!”
Mộc Đầu vừa nghe nhanh chóng giậm chân nói: “Mẹ ta không xấu, không xấu, ngươi hư, mẹ ngươi hư!”
Trương Thủy Đào nhìn Mộc Đầu, nhìn xem khuôn mặt nhỏ nhắn vốn vàng vọt gầy yếu giờ đây mập mạp trắng nõn, trong mắt hiện lên một tia hàn quang, lạnh lùng nói: “Mộc Đầu, ngươi nói người nào hư đây? Ngươi nói ta hư? Nhóc con nói láo sẽ bị sói tha đi ăn thịt gặm xương!”
Mộc Đầu bị hù vội vàng chạy đến bên cạnh Tạ Hữu Thuận vừa từ trong phòng đi ra, nắm chặt lôi kéo y phục của hắn: “Cha, bà ta làm con sợ.”
Ánh mắt Trương Thủy Đào lại trừng lên, nghĩ con thỏ nhỏ c.h.ế.t tiệt kia lại dám tố cáo, nàng giương mắt nhìn Tạ Hữu Thuận, không đợi Tạ Hữu Thuận mở miệng, nàng ta đã tranh nói trước: “Quản cho tốt nhi tử của ngươi, toàn bộ đều để Tiêu Lê Hoa phụ nhân kia dạy bậy, hở một chút là nói người khác hư, còn nói dối đổ lên người con ta, người làm cha như ngươi cũng quá nhân nhượng tính tình của bọn nó. Nếu ngươi không quản, cẩn thận sau này chúng lớn lên sẽ trở thành ác bá vô lại, đến lúc đó ngươi đừng có mà khóc!”
Trương Liên Hương ở một bên nghe không nổi nữa, nói: “Thạch Đầu, Mộc Đầu đều rất ngoan ngoãn, không hư hỏng giống như Cẩu Đản nhà ngươi, chuyện hôm nay còn có Đồng Tiền và Tiểu Nguyệt nhìn thấy, chính là Cẩu Đản của các ngươi không tốt, ngươi bao che cho con cũng không thể che chở đến như vậy, ngươi mới phải cẩn thận sau này hắn trở thành kẻ hư hỏng.”
Chu đại tẩu nói: “Đồng Tiền cùng Tiểu Nguyệt đều chơi thân với Thạch Đầu và Mộc Đầu, dĩ nhiên sẽ nói thay cho bọn chúng, không thể tính. Không phải nói lúc đó còn có Xuyên Tử và Khóa Tử sao, để cho bọn nó tới nói, bọn họ là người của Tạ gia, đến lúc đó có nói chắc chắn các ngươi cũng không thể không tin.”
“Các người coi chúng tôi là kẻ ngu à, Xuyên Tử Khóa Tử vẫn hay khi dễ Thạch Đầu và Mộc Đầu, chuyện hôm nay bọn nó không tránh khỏi hiềm nghi, để bọn nó làm chứng, chắc chắn là hướng về Cẩu Đản Đại Hổ!” Trương Liên Hương nói.
Trương Thủy Đào hừ một tiếng nói: “Ngay cả huynh đệ nhà mình cũng giúp đỡ người ngoài, như vậy cũng đủ biết tính cách Thạch Đầu Mộc Đầu không tốt chút nào. Tạ Hữu Thuận ngươi cũng nên trừng trị hai tiểu tử nhà ngươi cho tốt.”
“Con ta như thế nào ta rõ hơn ai hết, không cần phải ngươi quản, ngươi quản con của ngươi cho tốt là được.” Tạ Hữu Thuận vuốt chiếc mũ trên đầu nhỏ của Mộc Đầu, ánh mắt lạnh như băng nhìn Trương Thủy Đào.
Trong lòng Trương Thủy Đào co rụt lại, oán hận nhìn Tạ Hữu Thuận, có điều Tạ Hữu Thuận nhìn cũng không nhìn nàng, ôm Mộc Đầu đi vào trong phòng.
Tiêu Lê Hoa từ bên ngoài nghe được, đối với Trương Thủy Đào hận đến nghiến răng nghiến lợi, nàng ta làm mẹ mà bao che Cẩu Đản cũng coi như xong, còn giội nước bẩn lên người mình và Thạch Đầu Mộc Đầu, quả thực rất đáng hận.
Tiêu Lê Hoa nhấc rèm đi vào nhà, chỉ nhìn thoáng qua Trương Thủy Đào cùng Chu đại tẩu, sau đó bước vào trong phòng.
Trong phòng lang trung đang băng bó cho Thạch Đầu, chờ băng bó xong liền nói với Tạ Hữu Thuận rằng Thạch Đầu không có chuyện gì, chẳng qua là đụng u một cục, làm rách da, chảy m.á.u cũng không nhiều. Lúc này bọn Tạ Hữu Thuận mới thở phào nhẹ nhỏm.
Thạch Đầu ngồi trên giường gạch mở to hai mắt nhìn ánh mắt Tiêu Lê Hoa đã đỏ hồng, nhẹ giọng nói: “Nương, con không sao, một chút cũng không đau.”
Tiêu Lê Hoa lau đi khóe mắt, đi qua ngồi xuống bên cạnh thằng bé, đem nó ôm vào trong ngực, biết nó không sao là tốt rồi, cuối cùng mới nói ra một câu: “Nếu đau cứ nói, Nương giúp con thổi vù vù, sau đó về nhà làm thức ăn ngon cho con, ăn ngon liền hết đau.”
“Con muốn ăn thịt kho tàu, muốn ăn xương sườn xào lăn, còn muốn ăn sủi cảo, còn muốn ăn bao lớn.”
“Được, chờ về nhà sẽ làm cho con.”
Tiêu Lê Hoa nghĩ đứa nhỏ này còn biết đòi ăn này nọ, như vậy thật không có chuyện gì, nhưng trong lòng vẫn thấy khó chịu, chính vì nàng bị đụng đầu nên mới xuyên đến đây, va chạm này thật quá nguy hiểm, lần đó vết thương nàng chỉ nhỏ xíu nhưng mấy ngày cũng không thể bò dậy làm việc, thì ra Tiêu Lê Hoa sẽ chết. Cho nên lần này Tảng Đá bị đụng u một cục lớn cũng khiến nàng cảm thấy hết sức nguy hiểm.
Mộc Đầu đi qua kéo tay Thạch Đầu rồi gọi ca ca, sau đó gục ở trên đùi Tiêu Lê Hoa.
Đồng Tiền cùng Tiểu Nguyệt đều đi đến an ủi Thạch Đầu, sau đó nói rằng đúng là Cẩu Đản cùng Đại Hổ còn có Xuyên Tử Khóa Tử không tốt, nói muốn giúp nó báo thù.
Vương Đại Sơn hỏi lại lần nữa có phải Cẩu Đản đẩy ngã Thạch Đầu hay không, bốn hài tử đồng loạt gật đầu, ngươi một câu ta một câu kể lại tất cả mọi chuyện, tóm lại chính là bọn nó đang làm người tuyết rất tốt, bọn Cẩu Đản đến quấy rối, còn đem người tuyết bọn nó làm đẩy ngã còn đi qua đạp, dĩ nhiên bọn họ không muốn, liền đi qua ngăn cản, kết quả Thạch Đầu bị đẩy ngã đụng đầu vào tảng đá trên mặt đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/muon-ruou-giai-sau-ta-xuyen-ve-co-dai-lam-nong-phu/chuong-57.html.]
Tạ Hữu Thuận vừa đưa lang trung trở về, hỏi: “Lúc đó Xuyên Tử Khóa Tử cũng giúp đỡ bọn chúng đánh các con?”
Thạch Đầu gật đầu nói: “Cha, bọn họ cũng đẩy con, còn lôi kéo con không cho con đi ngăn cản bọn Cẩu Đản phá người tuyết của con. Cha, bọn họ còn nói cha cùng nương xấu, nói các người không ra tiền giúp bọn họ đi đến học đường.”
Khuôn mặt Tạ Hữu Thuận lập tức âm trầm, hắn nghĩ tiểu hài tử biết cái gì, còn không phải là do người lớn luôn nói, để tiểu hài tử nghe được, không cần hỏi, những lời này tất cả đều do Tam ca Tam tẩu tốt kia nói ra. Ban đầu cũng không thấy bọn họ giúp gì cho mình, bây giờ nhà mình vừa trôi qua tốt một chút, đã muốn nhà mình giúp đỡ cho hài tử nhà họ đi học, tại sao phải như vậy? Xem ra lúc trước bởi vì Lý thị đến nhà hắn lục lọi đồ đạc nói không để bọn họ đến cửa lần nữa, thật không làm sai mà.
Vương Đại Sơn nói đi tìm thôn trưởng đến đây, rõ ràng Trương Thủy Đào cùng Chu tẩu muốn chơi xấu, chỉ có thể tìm thôn trưởng nói rõ lí lẽ phải trái, Cẩu Đản chính là tôn tử duy nhất của ông ấy.
Chu đại tẩu vừa nghe đã sốt ruột, bây giờ thôn trưởng bởi vì chuyện sửa cầu mà xem trọng bọn Tạ Hữu Thuận, đến lúc đó cho dù ông ấy bảo vệ cháu của mình cũng sẽ giải quyết việc chung, đến lúc đó nhà mình đi theo cũng sẽ gặp xui xẻo. Nàng ta vội vàng nhìn Trương Thủy Đào, nghĩ chuyện này Trương Thủy Đào còn phải bỏ mặt xuống.
Trương Thủy Đào đứng ở bên ngoài cánh cửa, nhìn Tạ Hữu Thuận nói: “Bọn nhỏ đánh nhau đó là chuyện thường như cơm bữa, còn cần kinh động đến cha chồng của ta? Ai cũng biết cha chồng ta cũng bởi vì chuyện sửa cầu mà xem trọng các ngươi. Đến lúc đó cho dù không phải lỗi của Cẩu Đản chúng ta, ông làm ông nội của Cẩu Đản cũng phải nói Cẩu Đản không đúng. Đây là bất công với Cẩu Đản của chúng ta. Tạ Hữu Thuận, ngươi suy nghĩ cho kỹ, nếu ngươi cố tính muốn đi, ngày ngày ta liền đến nhà các ngươi khóc, khóc lớn cho đến đêm giao thừa.”
Ánh mắt Trương Thủy Đào nhìn chằm chằm Tạ Hữu Thuận.
Tiêu Lê Hoa nhíu mày, thầm nghĩ làm sao ánh mắt của Trương Thủy Đào này lại như oán như trách, khiến nàng không khỏi nhớ đến ánh mắt tiểu Tam nâng cao bụng to đứng trước cửa nhìn chồng trước của nàng. Nàng vội vàng vứt ngay suy nghĩ hoang đường ấy, nhưng Trương Thủy Đào lại dùng loại ánh mắt u oán này làm cho nàng không thể không nghĩ như vậy. Nàng nhìn qua Tạ Hữu Thuận, phát hiện sắc mặt nam nhân nhà mình không chút thay đổi, ánh mắt cũng vẫn tức giận lãnh đạm như vậy, trong lòng nàng nghĩ như vậy cũng tốt, chỉ cần nam nhân nhà mình kiên định, quản ánh mắt Trương Thủy Đào làm gì.
Tạ Hữu Thuận nói với Vương Đại Sơn: “Vương Nhị ca, không cần đi gọi thôn trưởng.”
Trên gương mặt Trương Thủy Đào lộ ra vui mừng, nhưng lời tiếp theo của Tạ Hữu Thuận khiến gương mặt nàng ta méo mó.
Tạ Hữu Thuận nói: “Nếu tìm người phân rõ phải trái thì tìm đến nhà, nếu sợ tìm thôn trưởng, sợ thôn trưởng nghiêng về chúng ta, vậy thì tìm Lý long.”
Lý Long là cha Cẩu Đản, mà thôn trưởng Lý Cao là gia gia Cẩu Đản, quả thật nói lý lẽ cũng nên tìm cha hài tử, nhưng đi đến nhà thôn trưởng, coi như tìm Lý long thì thôn trưởng cũng biết, thôn trưởng có thể không quan tâm sao? Chắc chắn sẽ không bỏ qua. Cho nên sắc mặt Trương Thủy Đào mới khó coi như vậy, nàng ta nghĩ Tạ Hữu Thuận cố ý đấy!
Tiêu Lê Hoa nhìn ánh mắt Trương Thủy Đào nhìn Tạ Hữu Thuận, thầm nghĩ ý nghĩ vừa rồi của mình thật không có sai, nữ nhân này cùng nam nhân nhà mình thật giống như có chút gì đó không đúng, chính xác mà nói nữ nhân này vẫn còn đang có ý, mà Tạ Hữu Thuận đã sớm buông xuống rồi. Tiêu Lê Hoa nghĩ đến đời trước Tiểu Tam kia giận mà không đánh được, có điều cuối cùng nàng ly hôn cũng bởi vì chồng trước của nàng không đáng lưu luyến, mà bây giờ Tạ Hữu Thuận đúng là không biểu hiện gì với Trương Thủy Đào, mình phải bảo vệ hạnh phúc của gia đình nhỏ của mình, cha của nhi tử của nàng không phải người nào cũng có thể vọng tưởng!
Tạ Hữu Thuận ôm Thạch Đầu đến nhà thôn trưởng, Lý long nghe nhi tử không thừa nhận đẩy Thạch Đầu, Đại Hổ ở một bên chứng minh là Thạch Đầu tự mình té, hắn tự nhiên cũng tin nhi tử của mình. Cuối cùng thôn trưởng nói để đi gọi Xuyên Tử và Khóa Tử.
Tạ Hữu Hòa cùng Lý thị mang theo hai con trai đến, Xuyên Tử Khóa Tử cũng đều nói Thạch Đầu tự té.
Tạ Hữu Thuận nhìn Tam ca Tam tẩu một cái, hắn tin tưởng nhi tử mình còn có Đồng Tiền, Tiểu Nguyệt sẽ không nói dối, mà ánh mắt Xuyên Tử Khóa Tử loạn chuyển liên tục làm cho hắn biết bọn nó đang nói dối. Hắn biết chắc là do Tam ca Tam tẩu dạy.
Dương Thảo không nhịn được, ở một bên nói: “Tiểu Nguyệt nhà chúng ta sẽ không nói dối.”
Trương Thủy Đào trừng nàng nói: “Thiết Đản chúng ta cũng không nói láo, con bé này chỉ biết hướng ra ngoài, bình thường không cùng đệ đệ tốt, tức giận đệ đệ được sủng ái, cuối cùng chạy loạn phía bên ngoài, hiện tại càng hướng về người ngoài, tương lai nếu lập gia đình thì càng không phải nói? Không gài bẫy Lý gia chúng ta sao!”
Dương Thảo tức giận mắng Trương Thủy Đào, bị vợ thôn trưởng la cho.
Thôn trưởng nói chuyện này nói không rõ ràng, nhưng người tuyết kia đúng là bị bọn Cẩu Đản làm hỏng, để cho bọn Cẩu Đản đi ra ngoài làm lại hai người tuyết khác, xem như là nhận lỗi.
Cẩu Đản cao hứng đáp ứng, làm người tuyết chính là chơi a, nó thích chơi. Đại Hổ cũng đắc ý nhìn thoáng qua bọn người Thạch Đầu Đồng Tiền.
Tiểu Nguyệt nói: “Con không có nói dối, Thạch Đầu chính là do Cẩu Đản đẩy, còn có người…”
“Con nhóc này lại ăn nói lung tung gì đấy? Mau trở về phòng đi.” Vợ thôn trưởng mất hứng nói, bà ta thương yêu tôn tử, nghĩ đến làm sao cháu gái này không nói giúp đệ đệ mà chỉ biết giúp người ngoài, bà ta nhìn thoáng qua Dương Thảo, nghĩ thầm tất cả đều do nàng dạy.
Trong lòng Dương Thảo không vui, nghĩ khuê nữ mình đang nói sự thật, trừng mình làm cái gì? Nàng nói với Tiểu Nguyệt: “Tiểu Nguyệt, con nói hết đi.”
Tiểu Nguyệt lớn tiếng nói: “Còn có người thấy được, Lục Tử cùng muội muội của nó đều đến xem.”
Tiêu Lê Hoa nói: “Hiện tại tìm người không làm bọn chúng sợ đi hỏi bọn chúng, nhất định bọn chúng sẽ nói thật.”
Trương Liên Hương nói: “Ta đi hỏi, bọn nó chắc chắn không sợ ta.” Sau đó nàng đã bảo vợ thôn trưởng còn có Dương Thảo đi cùng nàng, nói là miễn nói nàng đi dạy hài tử nói láo.
Cuối cùng tự nhiên chứng minh đươc Tiểu Nguyệt nói đúng sự thật, hai đứa Cẩu Đản cùng Đại Hổ đều cúi đầu, Cẩu Đản còn oán hận trừng mắt liếc Tiểu Nguyệt.
Thôn trưởng hết sức tức giận phạt Cẩu Đản ở nhà một tháng không cho phép đi ra ngoài chơi, hung hăng mắng nó một trận, để Chu đại tẩu cũng dạy dỗ cho tốt Đại Hổ, sau đó thương lượng một lần, trừ đi tiền thuốc, hai nhà còn cùng nhau đưa hai trăm văn tiền cho bọn Tạ Hữu Thuận bồi dưỡng thân thể cho Thạch Đầu. Lúc này chuyện mới kết thúc.
Bông tuyết vẫn không ngừng rơi xuống, Tiêu Lê Hoa ôm Mộc Đầu, nhìn Tạ Hữu Thuận ôm Thạch Đầu đi bên cạnh, nghĩ đến chuyện Trương Thủy Đào kia.