Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mượn Rượu Giải Sầu, Ta Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông Phụ - Chương 44

Cập nhật lúc: 2024-10-24 14:26:20
Lượt xem: 111

Trở lại trong thôn, hai người về nhà để đồ lại trong nhà trước, cất ngân phiếu và văn thư khế ước xong, hai người mới khóa kỹ cửa rồi ra ngoài, đầu tiên đi nhà Vương Đại Sơn nhìn hai đứa con.

Vừa vào cửa đã thấy Thạch Đầu, Mộc Đầu còn có Đồng Tiền đang cùng chơi b.ắ.n đạn bi, viên đạn bi đó làm từ đất, đất sét thêm chút nước, vê tròn rồi để cho nó chắc lại thì thành viên đạn tròn rồi. Đây là Tiêu Lê Hoa dạy cho bọn chúng. Hiện tại trẻ con trong thôn đều chơi. Tiêu Lê Hoa quả thực trở thành người không gì làm không được trong lòng bọn trẻ. Trước kia đều sợ nàng, hiện tại lại thấy nàng rất tốt, cho nên nói thế giới của trẻ con thật ra rất đơn giản.

“Tạ Tứ Thúc, Tạ Tứ Thẩm, các ngươi đã về rồi!” Đồng Tiền đang dùng tay b.ắ.n bi ra nhưng viên bi lại không b.ắ.n vào trong lỗ, có chút chán nản đứng lên. Thằng nhóc thấy Tạ Hữu Thuận và Tiêu Lê Hoa lập tức lớn tiếng kêu lên.

Tạ Hữu Thuận và Tiêu Lê Hoa cười đáp lại, Tiêu Lê Hoa từ trong giỏ xách lấy ra một cái bọc giấy nhỏ đưa cho cậu bé nói: “Đây là kẹo hạt thông, còn có kẹo mạch nha, cầm lấy ăn đi. Chỉ có điều cháu không thể thoáng cái ăn quá nhiều, nếu không trong răng sẽ có sâu đấy.”

Đồng Tiền hoan hô một tiếng rồi chạy tới, nhận lấy bọc giấy nói một tiếng cám ơn, rồi gọi Thạch Đầu Mộc Đầu cùng nhau ăn.Thạch Đầu và Mộc Đầu cùng lên tiếng chào cha mẹ, sau đó chạy đến một bên cùng Đồng Tiền ăn kẹo.

Trương Liên Hương từ trong phòng đi ra, nhìn ba đứa béđ ang nằm sấp ở một bên bàn đá xé bọc giấy ra thì nói với Tạ Hữu Thuận: “Các ngươi tới thì tới, lại cứ luôn mang đồ đến. Kẹo rất đắt, không cần luôn mua cho bọn trẻ, cho bọn hắn ăn cái đó còn không bằng cho bọn hắn ăn thêm ít cơm, còn có thể cao thêm một chút.”

Tiêu Lê Hoa cười nói: “Hài tử cũng chỉ khi còn bé mới thích ăn kẹo, chờ lớn lên giống chúng ta sẽ không thích ăn nữa đâu, có thể ăn nhiều bao nhiêu chứ. Đồng Tiền hiểu chuyện như vậy, ta rất yêu mến nó. Ta thích cho thằng bé kẹo đường ăn. Nếu tẩu tử muốn thằng bé cao lớn, ta đưa cho thêm thằng bé chút thịt.”

“Bây giờ muội càng ngày càng biết ba hoa, ta còn không phải nghĩ cho cuộc sống của muội sao? Muội nghĩ đưa thì đưa ah, vừa lúc trong nhà gần đây thèm thịt, tiết kiệm không phải mua.” Trương Liên Hương cười nói, Tiêu Lê Hoa thích hài tử nhà mình, nàng cũng cao hứng.

Tạ Hữu Thuận hỏi Vương Đại Sơn có ở nhà không? Trương Liên Hương thở dài nói: “Ở chỗ thôn trưởng, còn không phải là vì chuyện cây cầu. Hôm nay trong thôn lại có cãi nhau, con dâu thứ hai nhà Vương Bá cãi nhau với mẹ chồng. Thím Vương trong cơn tức giận nói con dâu là kẻ xui xẻo từ thôn Thượng Cầu tới, muốn hưu nàng về nhà. Con dâu thứ hai nhà bà ấy cũng lợi hại, lúc ấy lập tức tìm cái chết, treo cổ bị ngăn lại còn chạy đến bên cạnh giếng đầu thôn ta muốn nhảy xuống, náo tới cả một thôn đều biết.”

“Kia cuối cùng thế nào?”

Tiêu Lê Hoa hỏi, nàng biết Vương Bá chính là ông lão đánh xe trâu khi đi họp chợ, không nghĩ tới trong nhà ông cũng có một con dâu từ thôn Thượng Cầu. Thử nghĩ xem thấy cũng đúng, cuộc sống thôn Thượng Cầu trôi qua tốt, cô nương nguyện ý đến thôn Hạ Cầu đều là gả cho nhà có điều kiện tốt ở thôn Hạ Cầu. Trong nhà Vương Bá có trâu nên cuộc sống trôi qua khá tốt.

Trương Liên Hương nói: “Nếu lúc bình thường mọi người còn khuyên nhủ nhưng lại đang lúc mấu chốt, người trong thôn mười người đã có chín người hận thôn Thượng Cầu, cả đám người đều là đống lửa cháy chậm,tức giận không xả ra được, hận không thể hưu các nương tử của thôn Thượng Cầu cho xả giận, người nào sẽ đi khuyên? Nếu không phải mọi người còn muốn uống nước giếng kia, dù có nhảy giếng cũng không có người quản. Cuối cùng vẫn do Dương Tẩu Tử khuyên ngăn, lúc này mới không có xảy ra án mạng. Chỉ có điều người trong thôn bởi vì chuyện này, lại càng thêm bất mãn với thôn Thượng Cầu nhiều hơn rồi, không ít người đi nhà trưởng thôn, cha Đồng Tiền hắn cũng đi.”

Tiêu Lê Hoa nghĩ lúc này mới có một buổi trưa không ở đây mà đã phát sinh chuyện như vậy rồi. Nếu như không sửa cầu mà vẫn tiếp tục như vậy, nói không chừng ngày nào đó thật sự xảy ra chuyện lớn, mọi người đều quá nóng nảy, đến lúc đó chắc chắn không cản được.

Tạ Hữu Thuận nhìn nương tử, nghĩ nương tử muốn sửa cầu thật đúng là làm chuyện quá tốt, có nương tử như vậy trong lòng hắn như có một dòng nước ấm không ngừng di chuyển, cảm thấy vinh quang, sống lưng cũng hơn thẳngrất nhiều.

Trương Liên Hương hỏi: “Hôm nay các ngươi ra ngoài, trên đường đi qua chân núi lớn không gặp phải dã thú chứ? Các ngươi lá gan thật lớn, cũng không gọi người cùng đi chung. Các ngươi nhìn Vương Bá bọn họ gần đây cũng không dám ra ngoài, chỉ sợ giống như lần trước gặp phải sói bị cắn.”

Kể từ lần đó có người bị cắn, lá gan người thôn Hạ Cầu lại càng nhỏ, dù ra ngoài cũng không dám lôi kéo gia súc đi theo nữa. Chỉ một đám nam nhân mang theo đao côn cung tên, ngược lại không có gặp phải sói nhưng bốn năm lần có tới hai ba lần nghe được tiếng sói kêu, hù mọi người bắp chân chuột rút, người trong thôn có thể không đi ra ngoài thì sẽ không đi.

Thôn Hạ Cầu gần giống một thôn bị phong bế rồi, mọi người có thể không tức giận lớn sao? Nhất là gia đình giống như nhà Vương Bá dựa vào đi ra thôn để kiếm tiền thì càng nổi giận lớn hơn.

Tiêu Lê Hoa nói: “Cũng may mắn, trên đường chúng ta không có gặp phải cái gì, chỉ có điều đường rất không dễ đi, gồ ghề tất cả còn đều là đá.”

“Đúng vậy, bao nhiêu năm không ai đi con đường kia rồi. Nếu không phải con đường đó có quá nhiều đá, đoán chừng cỏ hoang mọc đầy đường rồi. Vốn cho rằng con đường đó đời này cũng không đi tới nữa, không ngờ lại phải đi đường đó, nói không chừng còn phải tiếp theo vẫn đi con đường kia nữa, thật khiến người ta buồn bực.” Trương Liên Hương thở dài.

Tiêu Lê Hoa nói với nàng: “Tẩu tử, đừng nóng vội, không cần bao lâu nữa, cầu rất nhanh có thể sửa xong.”

“Ngươi nói cái gì? Cầu sắp sửa? Chẳng lẽ là thôn Thượng Cầu nguyện ý xuất tiền rồi?”

Trương Liên Hương trừng to mắt, vội lôi kéo tay Tiêu Lê Hoa kích động hỏi, đây chính là chuyện lớn nha. Chỉ có điều rất nhanh nụ cười trên mặt nàng không còn nữa, than thở nói: “Cho dù thôn Thượng Cầu nguyện ý ra một nửa bạc thì cây cầu kia nhất thời cũngsẽ không sửa được. Hiện giờ người thôn chúng ta đều bị lấy hết của cải rồi, có nhà còn thiếu nợ, nếu bảo mỗi hộ lập tức lấy ra hai ba lượng bạc thật sự rất khó khăn, đợi đến lúc gom đủ bạc cũng không biết muốn tới năm nào tháng nào.”

Tiêu Lê Hoa nói: “Thôn Thượng Cầu không có ra bạc, không liên quan tới thôn bọn họ. Bạc này cũng không cần người thôn chúng ta ra.”

“A….? Kia rốt cuộc như thế nào? Chẳng lẽ có người có lòng tốt nguyện ý sửa cầu cho thôn chúng ta? Là ai nha, ngươi nói cho ta biết, ta đi cám ơn hắn!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/muon-ruou-giai-sau-ta-xuyen-ve-co-dai-lam-nong-phu/chuong-44.html.]

Trương Liên Hương kích động nói, nàng biết có vài kẻ có tiền sẽ vì tích công đức mà sửa cầu lót đường.Thôn Hạ Cầu khẳng định cũng gặp được chuyện tốt như thế.

Tiêu Lê Hoa cười nói: “Cám ơn cái gì, đến lúc đó chúng ta cũng muốn đi cầu kia. Chỉ cần đến lúc đó người trong thôn nói ít ta hai câu không tốt là được rồi.”

Trương Liên Hương thật lâu mới kịp phản ứng, chỉ vào Tiêu Lê Hoa lắp bắp nói: “Muội nói lời này có ý bạc kia là muội ra?”

Tiêu Lê Hoa gật đầu, nói: “Là nhà chúng ta ra, tẩu tử, mau ngậm miệng lại, sâu muốn chui vào rồi.”

Trương Liên Hương lập tức ngậm miệng, vỗ nàng một cái nói: “Muội chọc ghẹo ta à. Nhân công,vật liệu sửa cầu cũng bốn năm trăm lượng! Muội đi đâu chuẩn bị nhiều bạc như vậy! Cho dù vì trong lòng tẩu tử ta buồn rầu mà muội chọc cười ta cũng không có thể đùa giỡn loại việc này!”

“Tẩu tử, ta có thể nói giỡn việc này với tẩu sao. Chúng ta thật sự muốn sửa cầu, không tin tẩu hỏi cha Thạch Đầu.”

“Tẩu tử, thật sự, chúng ta định sửa cầu.” Tạ Hữu Thuận ở một bên khẳng định lời nương tử mình vừa nói.

Trương Liên Hương vịn Tiêu Lê Hoa nói: “Aiz ôi! Đầu ta có chút choáng, đỡ ta một cái! Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì ah? Các ngươi lấy đâu ra bạc? Đây chính là bốn năm trăm lượng nha! Lúc các ngươi ở riêng ngay cả mười lượng bạc cũng không có. Giờ mới bao lâu mà đã có năm trăm lượng rồi?”

Tiêu Lê Hoa đã sớm chuẩn bị lí do giải thích nói một lần, chính là bán một công thức muối đồ ăn có trong tay, muốn sửa cầu cho người trong thôn. Trương Liên Hương nghe xong đều có chút không tin nhưng hai vợ chồng người ta đã nói như vậy, nàng không thể không tin. Nàng lôi kéo tay Tiêu Lê Hoa lại không biết nói gì rồi, đây chính là năm trăm lượng bạc nha. Nếu đổi lại là nàng khẳng định không nỡ, nàng sẽ mang theo người nhà đi trấn trên hoặc huyện thành sinh sống, mới sẽ không sửa cầu làm gì. Hai vợ chồng Tạ gia này lại làm như vậy, nàng đột nhiên có chút xấu hổ.

Tiêu Lê Hoa có chút hối hận vì nói sớm, nàng cũng chỉ muốn Trương Liên Hương cao hứng một chút. Kết quả bị Trương Liên Hương lôi kéo không buông tay, dùng ánh mắt như nhìn anh hùng nhìn nàng, cảm thấy cả người đều khó chịu. Chỉ có thể nói với nàng là phải đi nhà trưởng thôn, nói tin tốt đó cho người trong thôn cùng cao hứng. Trương Liên Hương lập tức nói, nàng cũng muốn đi theo, đây chính là chuyện vui lớn nha. Nàng phải đi xem náo nhiệt, nhìn xem sau này người trong thôn còn ai dám nói Tiêu Lê Hoa không tốt.

Ba đứa bé Đồng Tiền luôn ở một bên nghe bọn họ nói chuyện, nghe được muốn sửa cầu đều cao hứng trực tiếp nhảy cẫng lên, ồn ào muốn đi cùng. Khóa cửa xong, ba lớn ba nhỏ lập tức chạy tới nhà trưởng thôn.

Đến nhà trưởng thôn thấy trong viện nhà trưởng thôn đứng mười mấy người, sân không nhỏ chen chúc tràn đầy. Chỉ có điều tất cả đều là nam nhân làm đương gia làm chủ của các nhà các hộ trong thôn, không có nữ nhân và trẻ con. Lúc họ đi vào đám người đó đều trầm mặt, thật giống như vừa có người cãi nhau, thấy Tạ Hữu Thuận bọn họ nữ nhân trẻ con đều tới mấy người, sắc mặt tất cả càng không vui.

Ở nông thôn trong thôn chính là như vậy, khi có chuyện lớn thương lượng đều không muốn để cho nữ nhân và trẻ con tới tham dự, cho rằng chỉ thêm phiền.

“Nam nhân trong thôn đang nói chuyện đứng đắn, các ngươi nữ nhân với trẻ con tới làm cái gì? Đến xem tuồng sao? Đều trở về.” Trương Thủy Đào ngăn ở cửa nói, trong lời nói có gai.

Tiêu Lê Hoa thấy Trương Thủy Đào nhìn mình, cũng biết nàng ta nhằm vào mình, trong lòng nghĩ Trương Thủy Đào thật thích gây sự với mình.

Trương Liên Hương nói: “Chúng ta tới làm sao? Chúng ta tới có chính sự, là mang đến tin vui cho trong thôn. Không giống ngươi, một nàng dâu từ thôn Thượng Cầu gả tới lại đi tìm tật xấu của người khác. Hôm nay sao ngươi không đi trốn? Ta xem nơi này người không nên nhất xuất hiện chính là ngươi, việc ngươi có thể giúp nhất chính là về khuyên nhủ người trong thôn Thượng Cầu đấy.”

Trương Thủy Đào thấy ánh mắt không ít người toàn bộ trừng mắt nhìn nàng, liền rụt rụt cổ. Mới vừa rồi nàng vẫn luôn trốn trong nhà, lúc nãy muốn đi nhà xí, đang lén lút đi ra ngoài thì nhìn thấy bọn họ nên lập tức châm chọc hai câu, kết quả lại rước lấy phiền phức cho mình.

“Ngươi nói mang đến tin vui là mang tin vui gì tới? Không phải là tính sửa cầu cho trong thôn chứ?” Trương Thủy Đào bĩu môi nói.

“Để ngươi nói đúng rồi, chính là chuyện sửa cầu!” Trương Liên Hương hả hê nói.

Đoàn người vừa nghe có liên quan tới sửa cầu, không vui trên mặt đều nhanh chóng biến mất, mang theo kỳ vọng nhìn Trương Liên Hương. Vương Đại Sơn đã đi về phía vợ.

Tiêu Lê Hoa để cho Tạ Hữu Thuận đi qua nói chuyện cùng thôn trưởng, những lúc như vậy phải để nam nhân chống đỡ ở phía trước. Tạ Hữu Thuận là một trụ cột, nàng có thể thoải mái làm một cô vợ nhỏ cũng rất tốt.

Tạ Hữu Thuận nói với thôn trưởng chuyện bọn họ định sửa cầu, sau khi thôn trưởng và người trong thôn xác định đây là sự thật thì tất cả đều cực kỳ cao hứng. Họ nghe nói đây là ý kiến Tiêu Lê Hoa đề xuất, còn dùng tiền nàng bán bí phương, tất cả ánh mắt nhìn nàng đều thay đổi.

Mặt Trương Thủy Đào lúc đỏ lúc trắng, nhìn Tiêu Lê Hoa, thật không dám tin tưởng đây là người nữ nhân trước kia trong ánh mắt luôn mang theo ghen tỵ và buồn bực.

Tin tức trong thôn muốn sửa cầu bỗng nhiên truyền ra, giống như một trận gió mát khiến tất cả mọi người đều hết sức mừng rỡ trong thời tiết nóng nực và bực bội.

Loading...