Mượn Rượu Giải Sầu, Ta Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông Phụ - Chương 16
Cập nhật lúc: 2024-10-24 14:10:15
Lượt xem: 153
Vừa rạng sáng ngày hôm sau Tạ Hữu Thuận đã đi ra đồng rồi, người nông dân trồng trọt chính là như vậy, vừa sáng sớm canh ba đã bắt đầu đi ra đồng làm việc, nếu như không phải ngày mùa, bình thường đều ở ngoài đồng làm việc xong mới trở về ăn điểm tâm, sau đó lại bận rộn đi làm việc khác, mà thời điểm ngày mùa thì nữ nhân trong nhà đã sớm làm cơm xong, sau đó ăn xong thì đi ra đồng, thẳng đến giữa trưa mệt mỏi đói bụng mới về nhà hoặc là ăn ngay trên đồng ruộng.
Tạ Hữu Thuận không để cho Tiêu Lê Hoa nấu cơm sớm cho hắn, Tiêu Lê Hoa đóng cửa xong trở về cũng không ngủ được nữa, liền dọn dẹp sân nhỏ xong, sau đó bắt đầu chuẩn bị làm cơm mời khách hôm nay.
Hôm qua cha mẹ Đồng Tiền đã đem đồ đạc mà họ mượn tới, hơn nửa túi hạt bắp to, một túi nhỏ hạt bắp vụn, còn có hơn hai mươi củ khoai tây, mặt khác còn có hơn 10 quả trứng gà, mà ngay cả giá mầm đậu nành ngâm tốt đều đã đưa tới không ít, nói là có thể xào đậu nành.
Tiêu Lê Hoa đã cám ơn một phen, nàng thấy những vật này, đã sớm nghĩ kỹ làm những món ăn gì rồi.
Cải trắng xào thịt, thịt heo hầm khoai tây cách thủy, giá đậu xào sợi, gan bung hành tây, lòng già xào lăn, trứng gà xào rau hẹ, thịt kho đậu hũ, đậu nành xào thịt ba chỉ, tổng cộng tám món ăn rồi, cuối cùng vì để cho mọi người đến uống rượu lại chuẩn bị một đấu đậu phọng, còn chuẩn bị mười bình rượu cao lương. Món chính là bánh bột ngô, không thích ăn bánh bột ngô thì có cơm cao lương a.
Cả bàn đồ ăn như vậy cũng rất phong phú rồi.
Tạ Hữu Thuận nghe Tiêu Lê Hoa chuẩn bị làm đồ ăn xong đều cảm thấy rất tốt, sau khi Trương Liên Hương nghe xong nói ngay quá đầy đủ rồi. nhưng nàng đối với cái món gan bung hành tây cùng lòng già xào lăn mà Tiêu Lê Hoa nấu rất có hứng thú, nói sẽ đến sớm để hỗ trợ sau đó học một ít tay nghề.
Sáng sớm hôm nay Trương Liên Hương đã tới đây rồi,sau lưng còn đi theo một phụ nhân trẻ tuổi, phụ nhân trẻ tuổi này lớn trên trắng trẻo thanh tú, cười cười có hai má lúm đồng tiền nhìn rất ưa thích.
“Lê Hoa, muội xem Ngọc Nương đến rồi đây, bây giờ tính tình muội cũng biến chuyển tốt hơn rồi, ta thấy về sau hai người cũng có thể lui tới nhiều hơn chút. Ngọc Nương tính tình hiền dịu, rất dễ thương, trước kia thấy muội lợi hại như vậy, nàng cũng không dám nói chuyện với muội, sợ muội mắng nàng, ta nghĩ đến muội bây giờ chắc sẽ không như vậy nữa, nên đem nàng gọi tới.”
Trương Liên Hương cười nói, đẩy phụ nhân trẻ tuổi đi lên phía trước.
Ngọc Nương nghe thấy Trương Liên Hương nói như vậy xong liền đỏ mặt, nhìn Tiêu Lê Hoa e lệ mà cười cười, ánh mắt có chút hoài nghi, giống như là xác định xem Tiêu Lê Hoa có phải thật sự thay đổi tính tình hay không.
Tiêu Lê Hoa thấy bộ dạng nàng kia trong lòng cũng có chút ưa thích nàng, cảm thấy nàng như con thỏ nhỏ, rõ ràng trong lòng có chút khẩn trương, lại biểu hiện khá tốt, chỉ là tùy thời cảnh giới, xem xét tình huống không đúng sẽ thoáng cái chạy trốn. Kiểu tính tình này bình thường đều rất dễ thân cận. Trong trí nhớ của nàng đối với Ngọc Nương này không có nhiều lắm, có thể thấy được bình thường không qua lại nhiều, nhưng nàng nhớ được Ngọc Nương cũng họ Trương, lớn lên cùng một thôn với Trương Liên Hương, cho nên quan hệ rất tốt, nam nhân nàng lấy, tên là Tạ Khánh Phong, cùng họ hàng với Tạ Hữu Thuận, hai người bằng tuổi nhau, cho nên quan hệ rất tốt.
“Đến là tốt rồi, về sau thường tới chơi, trước kia tính tình ta không tốt lắm, nếu trước kia có gặp được muội ta cũng sẽ không đánh, nhìn muội ta đã cảm thấy thích rồi.”
Tiêu Lê Hoa lôi kéo tay Ngọc Nương cười nói, nàng nói lời này là thật lòng.
Ngọc Nương vừa đỏ mặt vừa nói: “Về sau ta sẽ thường đến chỗ tỷ.”
” Ai nha, lúc này mới nói hai câu đã dỗ dành xong rồi, thật dễ dụ a, khó trách mẹ chồng muội đem muội ăn gắt gao như vậy. Thật không biết các ngươi lúc nào mới được làm chủ đây.”
Trương Liên Hương nhẹ nhàng đẩy Ngọc Nương một cái, câu nói trước là nói đùa, câu phía sau thì cười không nổi rồi.
Ngọc Nương mím môi cúi đầu nói: “Không có việc gì, mẹ chồng lớn tuổi, ta làm nhiều một chút cũng không sao.”
“Được rồi, ngươi làm nhiều một chút là phải, vậy đệ muội (em dâu) kia của muội sao không làm nhiều hơn một chút? Nhìn muội mệt mỏi thế này, mấy năm nay cũng không có sinh được một đứa bé, nàng ngược lại vừa vào cửa đã mang bầu, còn nói xấu muội, nếu nàng cũng làm nhiều như muội vậy, nàng có thể sinh mới là lạ! Chỉ do muội dễ khi dễ thôi.”
Trương Liên Hương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà vỗ Ngọc Nương một cái.
Đầu của Ngọc Nương cúi xuống thấp hơn, nhưng lại không nói gì nữa, trên mặt trắng nhợt.
Tiêu Lê Hoa cũng nghe rõ, nên rất đồng tình với Ngọc Nương, chỉ là nàng cảm thấy cũng chính do Ngọc Nương không tự mình tranh thủ, tính tình hiền lành mềm mại đồng dạng cũng làm cho người tùy ý xoa nắn, sao có thể không bị tội? Trên đời này có một số người chính là thích khi dễ người thành thật, mẹ chồng Ngọc nương cùng đệ muội thoạt nhìn chính là dạng đấy.
“Vương nhị tẩu nói rất đúng, Ngọc Nương, muội phải kiên cường một chút. Sau này nếu có chuyện gì cứ nói với ta, nói về kiên cường thì ta chính là kiên cường nhất rồi. Nhưng hôm nay không nói tới chuyện không vui này, chờ muội muốn nói thì nói sau.”
Tiêu Lê Hoa nói, nàng không phải là người thích chõ mõm vào chuyện của người khác, chỉ là đời trước nàng cũng bị mẹ chồng làm hại mất đi hài tử, cũng mất đi khả năng làm mẹ, cho nên đối với Ngọc Nương có một loại cảm giác đồng bệnh tương liên.
Ngọc Nương gật gật đầu, trong lòng nghĩ thầm Tiêu Lê Hoa thật sự thay đổi tính tình ah, có điều thay đổi rất tốt, tính tình nàng nhu nhược đối với nữ tử có tính kịch liệt luôn sợ hãi lại hâm mộ.
Ba người đang nói chuyện, ở cửa ra vào lại vang lên tiếng nói.
“Do hai người các ngươi đến sớm quá, ta không tính tới muộn đúng không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/muon-ruou-giai-sau-ta-xuyen-ve-co-dai-lam-nong-phu/chuong-16.html.]
Người đến chính là nữ nhân cao cao cường tráng, mặt tròn, màu da đỏ hồng khỏe mạnh, lớn lên không khó nhìn, trong tay mang theo một cái rổ tới.
Nữ nhân này là con dâu lớn của thôn trưởng, họ Dương, gọi là Dương Thảo.
Ngày hôm qua Tiêu Lê Hoa đã thấy qua nữ nhân này rồi, biết rõ nàng là một nữ nhân hào sảng, cho nên nhìn thấy nàng liền cười nói: “Không có tới muộn. Chị dâu mau vào, chúng ta ngồi trước, chờ một lát rồi làm cơm tiếp.”
Dương Thảo từ trong giỏ lấy ra một tấm vải cùng một cái bọc giấy, nói: “Đây là quà tặng cho các ngươi.”
Tiêu Lê Hoa khách khí nói một tiếng rồi nhận lấy, mời các nàng vào nhà chính, nàng mang các thứ đó vào trong phòng trước.
Ngọc Nương đánh giá căn nhà này rồi nói với Tiêu Lê Hoa: “Tứ tẩu, nhà này của tẩu thật tốt, dọn dẹp thật sạch sẽ.”
Tiêu Lê Hoa nhìn thấy trong ánh mắt nàng có chút hâm mộ, trong lòng nghĩ Ngọc Nương còn không có ở riêng đấy, lại bị khinh dễ, nhất định là hâm mộ nàng, nàng cười nói: “Cái nhà vốn rất sạch sẽ, chỉ thu dọn sơ một chút là được. Nhưng mà rốt cuộc vẫn là nhà cũ, không giống các ngươi, về sau nếu ở riêng khẳng định là phải ở nhà mới đấy. Đến lúc đó lại đến phiên ta hâm mộ các ngươi rồi.”
Dương Thảo nói: “Ở riêng? Cũng không biết lúc nào có thể ở riêng đây này! Dù sao hiện tại muội ở riêng trước rồi, có thể đương gia làm chủ, ta thực hâm mộ muội rồi.”
Dương Thảo nói xong cũng có chút hối hận lời vừa nói ra, lời này nghe có chút giống oán trách, nếu người ở chung dễ nói chuyện cũng không có việc gì, chỉ có điều Tiêu Lê Hoa mới sửa lại tính tình, còn có chút không tin được đâu. Nàng liếc nhìn Tiêu Lê Hoa, có chút bận tâm.
Tiêu Lê Hoa nói: “Chị dâu yên tâm, lời này chúng ta sẽ không nói ra ngoài.”
Dương Thảo liền vội vàng gật đầu, trong lòng nghĩ Tiêu Lê Hoa còn rất nhạy bén.
Bốn nữ nhân nói lời ong tiếng ve, càng nói càng hợp ý, lập tức vô cùng náo nhiệt rồi.
Nhìn thấy thời gian sắp đến, các nàng bắt đầu chuẩn bị nấu cơm, chờ nghe xong đồ ăn Tiêu Lê Hoa chuẩn bị làm, đều nói đồ ăn này rất phong phú rồi, đồng thời rất ngạc nhiên với thủ nghệ của nàng, chuẩn bị cùng nàng học một ít cách làm lòng già xào lăn cùng với gan bung hành tây.
Ba người làm trợ thủ, Tiêu Lê Hoa tay cầm muôi, ba mâm cơm rất nhanh trong một canh giờ liền làm xong rồi. Chỉ có món cơm đang nấu phải đợi chín ở trong nồi.
Lúc này ba người Dương Thảo đều khen Tiêu Lê Hoa không dứt miệng rồi, nói Tiêu Lê Hoa làm đồ ăn ngon, không nói tới cái món gan bung hành tây cùng lòng già xào lăn kia, các nàng cảm thấy các món bình thường ăn ngon hơn nhiều so với các nàng làm, các đồ ăn khác cũng rất thơm hơn nữa trình bày cũng đẹp, hương sắc vị đều đủ, mang tới tửu lâu cũng không kém, đây là Dương Thảo nói, hai người khác toàn bộ đều đồng ý.
Tiêu Lê Hoa ngẫm lại, đời trước mình chính là muốn làm hiền thê lương mẫu, mỗi ngày cân nhắc thực đơn, nhưng mà một tay nghề tốt lại không có giữ được tim nam nhân, nhưng bây giờ có thể làm cho nam nhân cùng hài tử trong nhà ăn, nàng cảm thấy thật sự là không có phí công học.
Thời điểm lúc này Thạch Đầu Mộc Đầu cũng trở về rồi, đi theo phía sau là một đám bé con, có Đồng Tiền, có Tiểu Nguyệt con gái Dương Thảo, mặt khác mấy hài tử của Tạ gia cũng tới, một đám hài tử ngửi thấy mùi thơm tất cả đều chảy nước miếng, vừa vào cửa liền không chịu rời đi. Đôi mắt Thạch Đầu và Mộc Đầu cũng nhìn chằm chằm, thực sự rất muốn ăn, Đồng Tiền và Tiểu Nguyệt cũng vậy, nhưng những hài tử khác lại không như vậy tất cả đều chui vào rồi.
“Ta muốn ăn thịt! Nhanh lên cho ta thịt!”
Một thằng nhóc béo ngẩng đầu nói, hai mắt chặt chẽ nhìn chằm chằm vào cái chén bốc hơi nóng, nước miếng đều muốn chảy ra rồi.
Tiêu Lê Hoa nghĩ đây là con cái nhà ai ah, nhìn cái biểu lộ tức giận này, thì thấy là được nuông chiều ở trong nhà rồi. Một tiểu bá vương, tự nhiên hướng người đòi ăn như vậy, so với hắn thì mấy hài tử Thạch Đầu đều quá ngoan ngoãn đáng yêu rồi! Nàng lập tức càng cảm thấy may mắn chính mình được hai đứa con trai ngoan như vậy, nếu có loại tiểu bá vương này, nàng cần phải tốn sức giáo dục lại rồi! Dương Thảo nói: “Cẩu Đản! Đây không phải trong nhà, xin người khác cái gì cũng phải có lễ phép!”
Tiêu Lê Hoa nghe xong cái tên Cẩu Đản này khóe miệng lộ ra vui vẻ, mặc dù biết ở nông thôn đều dặt tên đáng yêu cho hài tử, nhưng cái tên này vừa nghe thấy đã muốn cười. Hơn nữa nàng nhớ tới tiểu tử béo này là em bé nhà nào rồi, là nhi tử Trương Thủy Đào, cháu trai duy nhất nhà trưởng thôn, cục cưng của Lý gia, khó trách bá đạo như vậy. Chẳng qua trong trí nhớ hắn cũng khi dễ nhi tử nhà mình, mà mẹ hắn cũng từng khi dễ ‘chính mình’.
“Muốn ăn thịt à? Vậy thì phải nói chuyện lễ phép, phải gọi người lớn, nếu không, sẽ không có ai yêu thích hài tử không hiểu lễ, sẽ không có thịt ăn!”
Tiêu Lê Hoa nói, nàng sẽ không so đo cùng hài tử, nhưng mà cũng sẽ không phóng túng hắn, trong lòng nàng hài tử là mầm non, cần phải tưới nước bón phân, cũng phải sửa chữa, đây không phải hại bọn hắn mà là đối tốt với bọn hắn. Dù đứa nhỏ này không vui, mẹ hắn không vui, nàng cũng phải nói như vậy.
Cẩu Đản nghe xong con mắt trừng lên, lớn tiếng nói: “Ngươi dám nói ta không hiểu lễ phép, dám không cho ta ăn thịt, ta đi nói cho mẹ ta biết, đi nói cho cha ta biết, để ông nội ta đem các ngươi đuổi khỏi thôn này.”
Dương Thảo dựng thẳng lông mày lên, kêu lên: “Cẩu Đản! Ngươi nói bậy gì đấy? Coi chừng ta mách ông nội của ngươi đánh ngươi!”
“Ông nội của ta mới không đánh ta, ta là tim gan của ông! Ta sẽ bảo gia gia đem các ngươi cũng đuổi đi!”
Cẩu Đản lớn tiếng nói, sau đó thừa dịp mọi người không chú ý liền đi đến bên cạnh bếp lò đặt một chậu gan bung thoạt nhìn ăn rất ngon, kết quả Dương Thảo đi qua cản lại, hắn không vui, há miệng gào khóc một tiếng chạy ra ngoài.