Chương 31
Trước khi Lục Kính Niên xuất viện trở về, anh đã xin phép gặp Ôn Tình một lần.
Lần này, Ôn Tình không từ chối.
Cô và Lục Kính Niên ngồi đối mặt, nhìn nhau không nói lời nào, giống như những người bạn cũ lâu ngày gặp lại, mang theo chút hoài niệm, lại giống như những người bạn xã giao sơ sài, lịch sự mà xa cách.
Im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn là Lục Kính Niên lên tiếng phá vỡ sự im lặng trước.
"Tình Tình, em thay đổi nhiều quá..."
Ôn Tình lặng lẽ nhìn anh, trong ánh mắt có thêm một tia hiểu rõ.
"Thật sự là chú đã về rồi à."
Một câu nói đơn giản, lại khiến lòng Lục Kính Niên rung động dữ dội.
Anh há miệng, ánh mắt run rẩy, rồi như hiểu ra điều gì, anh cười cay đắng, cúi đầu xuống.
"Hóa ra là vậy."
"Cho nên, em mới quyết định thi vào Đại học Quốc phòng, rời khỏi Bắc Kinh, rời khỏi Lục gia, rời khỏi anh."
Ôn Tình nâng cốc tráng men lên, nhấp một ngụm nhỏ.
"Chúng ta đã dùng cả một đời để thử nghiệm một bộ dữ liệu sai lầm rồi. Nếu thông số không đổi, thì dù có thử nghiệm bao nhiêu lần nữa cũng sẽ thất bại thôi. Cho nên... chúng ta phải thay đổi."
Lục Kính Niên cúi đầu, ánh mắt tràn đầy đau thương.
Mắt anh đỏ hoe, nhìn Ôn Tình với ánh mắt rõ ràng chứa đựng tình yêu và sự lưu luyến dâng trào mãnh liệt.
Anh nghẹn ngào, lặp lại lời nói qua tấm kính phòng bệnh hôm ấy.
"Tình Tình, anh xin lỗi..."
"Lẽ ra hôm đó anh nên giải thích rõ ràng với em, con của Thẩm Thanh Thanh không phải con anh, đó là con của chiến hữu đã hy sinh. Anh chỉ giúp anh ấy chăm sóc thằng bé nhiều hơn một chút thôi."
"Là anh đã không để ý đến cảm xúc của em, anh..."
Ôn Tình đặt cốc tráng men xuống, kim loại va vào mặt bàn kính của quán ăn, phát ra một tiếng kêu giòn tan.
Cô nói: "Chú nhỏ, không còn quan trọng nữa."
Không còn quan trọng nữa.
So với việc Ôn Tình oán trách anh, giận anh, điều anh sợ nhất chính là câu "không còn quan trọng nữa" này.
Cô ấy đã buông bỏ rồi.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Điều đó có nghĩa là tất cả những điều tốt đẹp, tồi tệ, những cay đắng khổ sở hay ký ức ngọt ngào, đều đã bị cô ấy xóa sạch, tất cả đều trở về con số không. Lần này, cuối cùng anh vẫn chậm một bước.
"Như vậy cũng tốt, dù sao em cũng đã thấy trước tương lai của Tổ quốc, chúng ta đều có thể cống hiến nhiều hơn cho sự phát triển của xã hội."
Nói xong câu này, Ôn Tình liền đứng dậy định rời đi.
Trước khi ra cửa, Lục Kính Niên gọi cô lại.
"Chúng ta... còn gặp lại nhau không?"
Tay Ôn Tình đang vén rèm cửa khựng lại, cô suy nghĩ vài giây rồi quả quyết đáp: "Có chứ, chúng ta sẽ gặp lại."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mua-he-1984-on-tinh/het.html.]
...
Mười lăm năm sau.
Bắc Kinh, Đại lễ đường Nhân dân.
Màn đêm buông xuống, đèn hoa vừa lên.
Lễ trao giải thưởng Đóng góp Khoa học Kỹ thuật Quốc phòng năm 2009, khoảnh khắc vinh quang dành cho những "anh hùng thầm lặng" trong giới khoa học kỹ thuật quốc phòng nước nhà, từ từ mở màn.
Buổi lễ bắt đầu, trên màn hình lớn chiếu một đoạn phim tài liệu được dàn dựng công phu, với từng thước phim lịch sử quý giá.
Đoạn phim không chỉ cho thấy sự phát triển của lực lượng khoa học kỹ thuật quốc phòng nước ta, mà còn giới thiệu đến đông đảo bạn bè những anh hùng thầm lặng ít ai biết đến.
Cuối buổi lễ.
Hình ảnh của Ôn Tình, Lý Tri Uyên, Ngưu Thanh Muội và trên màn hình lớn phía sau là tấm ảnh tư liệu cuối cùng của Ninh Hạ đang lái chiếc chiến đấu cơ kiểu mới, trước khi cô lao vào máy bay địch và hy sinh.
Họ đều từng là những người âm thầm gánh vác trách nhiệm nặng nề trong bóng tối, chỉ tiếc là có người đã mãi mãi ở lại trong bóng tối ấy.
Thời sinh viên xa xôi đã trôi qua hai mươi năm.
Vượt qua giới hạn của thời gian và sự sống chết, họ cùng nhau đứng trước ánh sáng.
Cuối cùng.
Trên màn hình lớn hiển thị một bài thơ ngắn, với những kiểu chữ khác nhau ——
Cô gái thân yêu,
Mong em kiên cường, mong em hiên ngang;
Mong em dũng cảm phá bỏ gông xiềng thế tục,
Không để đôi cánh bị trói buộc;
Mong em trưởng thành trong nghịch cảnh,
Làm trụ cột cho chính mình;
Mong em trong tim có lửa, trong mắt có ánh sáng,
Để trong đêm đen vẫn tìm thấy phương hướng tiến về phía trước;
Mong em không sợ tương lai, không vướng bận quá khứ,
Lấy lý tưởng làm buồm, đối mặt với sóng dữ của vận mệnh;
Mong em một đời,
Tràn đầy hy vọng và sức mạnh.
——《Hết》