Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

[MÙA HÈ 1984] ÔN TÌNH - CHƯƠNG 7

Cập nhật lúc: 2025-06-07 06:42:55
Lượt xem: 706

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi lên xe.

Ôn Tình tự giác ngồi ở ghế sau, Lục Kính Niên nhíu mày quay lại nhìn một cái.

Anh mấp máy môi, nhưng chỉ hỏi một câu: "Ba nguyện vọng của em đều điền Thanh Hoa hết à?"

Nghe vậy, Ôn Tình khẽ "Ừm" một tiếng.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Không ngờ, sắc mặt Lục Kính Niên lại không tốt: "Bây giờ thi đại học đều là điền nguyện vọng trước rồi mới có điểm, lỡ điểm của em không đủ vào Thanh Hoa thì em sẽ không có trường đại học nào để học đâu."

"Đưa phiếu nguyện vọng đây, anh sửa lại giúp em."

Ôn Tình bất giác siết chặt túi tài liệu, không muốn Lục Kính Niên thấy mình đã điền Đại học Quốc phòng.

Lục Kính Niên biết thì Lục gia gia cũng sẽ biết, kiếp trước Lục gia gia ép Lục Kính Niên cưới cô, phần lớn là vì muốn giữ cô ở lại bên cạnh để tiện chăm sóc.

Nếu để Lục gia gia biết cô điền Đại học Quốc phòng xa xôi ngàn dặm, ông chắc chắn sẽ lo lắng.

Đợi đến khi nhập học, mọi chuyện đã thành ván đóng thuyền, cô sẽ là một quân nhân đủ tiêu chuẩn.

Đến lúc đó, Lục gia gia cũng có thể yên tâm rồi.

Vì vậy, Ôn Tình từ chối ý tốt của Lục Kính Niên.

"Không cần đâu ạ, em tin vào bản thân mình, chú nhỏ lái xe đi."

Sau đó, Lục Kính Niên lạnh mặt không nói gì nữa.

Cả quãng đường không ai nói gì cho đến khi tới trường.

Rất nhanh, Ôn Tình đã nộp xong phiếu nguyện vọng rồi đi ra.

Lúc này, bên cạnh Lục Kính Niên đã có thêm Thẩm Thanh Thanh, cô không hề ngạc nhiên.

"Tình Tình, Kính Niên nói hôm nay đưa em đi mua đồ, chị là thím út của em sao có thể không đến được chứ, chuyện của con gái chúng mình, đàn ông như anh ấy sao hiểu được."

"Nhưng mà, chị có hẹn ở tiệm chụp ảnh rồi, chúng ta đến đó chụp ảnh trước rồi hãy đi mua đồ cho em được không?"

Ôn Tình gật đầu: "Sao cũng được ạ."

Nhưng đến tiệm chụp ảnh cô mới biết, Thẩm Thanh Thanh đến để chụp ảnh cưới với Lục Kính Niên.

Chương 7

Bên trong tiệm chụp ảnh.

Thẩm Thanh Thanh thay một chiếc váy liền màu đỏ thẫm, thân mật khoác tay Lục Kính Niên, cười với Ôn Tình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mua-he-1984-on-tinh/chuong-7.html.]

"Tình Tình, chiếc váy này của chị là do chú nhỏ của em đặc biệt chọn cho hôm nay đấy, đẹp không?"

Nhân viên trong tiệm chụp ảnh tranh nhau trả lời: "Đẹp lắm đẹp lắm! Cô dâu chú rể vừa xinh gái lại đẹp trai, là cặp đôi xứng nhất trong số những cặp vợ chồng mới cưới mà tôi từng chụp đấy."

"Sau này con trai con gái hai người sinh ra chắc chắn sẽ rất xinh đẹp!"

Thẩm Thanh Thanh mím môi cười e thẹn với Lục Kính Niên: "Em thì muốn sinh một đứa con trai giống anh, còn anh thì sao, sau này muốn sinh con trai hay con gái?"

Lục Kính Niên mỉm cười, trả lời rất nghiêm túc: "Con trai hay con gái anh đều thích."

Ôn Tình dựa vào tường, lặng lẽ nhìn họ tưởng tượng về tương lai.

Cũng không hẳn là tưởng tượng, dù sao kiếp trước, Thẩm Thanh Thanh đúng là đã sinh cho Lục Kính Niên một cặp sinh đôi một trai một gái.

Có trai có gái, cũng tốt.

Sau khi rời khỏi tiệm chụp ảnh, Lục Kính Niên đúng hẹn đưa Ôn Tình đến hợp tác xã mua bán để mua đồ dùng đại học.

Xong xuôi mọi việc về đến đại viện thì trời đã nhá nhem tối.

Lục Kính Niên đưa Ôn Tình về xong lại vội vã lái xe rời đi.

Ôn Tình mệt mỏi nằm trên giường, không hiểu sao lại đột nhiên mơ thấy ngày mình c.h.ế.t ở kiếp trước.

Khi đó, bệnh của cô đã rất nặng rồi, nhưng cô vẫn cố lê thân bệnh tật nấu một bàn đầy những món anh thích ăn, bởi vì ngày hôm đó là ngày kỷ niệm Lục Kính Niên nhập ngũ.

Ban đầu, khi cô mới được đón về Lục gia, vừa nhạy cảm lại vừa bất an.

Lũ trẻ trong đại viện cười nhạo cô là đồ vô dụng ăn bám, là kẻ đáng thương không ai cần, cô trốn đi khóc, chính Lục Kính Niên đã dỗ dành cô, nhờ cô tổ chức 'lễ kỷ niệm ngày nhập ngũ' cho anh.

Nói với cô rằng, anh cần cô, cô rất có ích, càng không phải là không ai cần.

Sau này, mỗi năm vào ngày kỷ niệm nhập ngũ của anh, anh đều về đại viện, cô cũng luôn mong ngóng, chờ đợi, chuẩn bị những bất ngờ khác nhau cho anh.

Ngay cả khi sau này anh chán ghét cô, cô vẫn kiên trì làm vậy.

Cho đến tận ngày cô chết...

Sáng sớm, Ôn Tình tỉnh dậy, nhìn vệt nước mắt khô trên mặt mình trong gương, lòng lại nhẹ nhõm một cách khó hiểu.

Giống như đã hoàn toàn thoát khỏi một gông cùm nào đó.

Cô nghĩ, trận khóc đêm qua có lẽ là trong tiềm thức, cô đã cho phép bản thân nói lời tạm biệt cuối cùng với kiếp trước rồi.

Ôn Tình của kiếp trước ơi, tạm biệt.

Lần này, cô chỉ mong dốc sức báo đáp đất nước, gây dựng sự nghiệp, tạo nên thành tựu trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học thôi.

 

Loading...