Màn pháo hoa kết thúc trong sự im lặng kỳ quái.
Ôn Tình là người phá vỡ sự gượng gạo trước tiên: "Pháo hoa đẹp lắm ạ. Ông, chú nhỏ, hai người cứ từ từ nói chuyện, mai cháu phải thi đại học rồi, cháu xin phép lên lầu ngủ trước đây."
"Được được! Tối nay nghỉ ngơi cho tốt, sáng mai ông bảo chú nhỏ đưa cháu đến trường thi."
Không đợi Lục Kính Niên phản ứng, Ôn Tình đã lên lầu.
Lòng không vướng bận, một đêm ngủ ngon.
Ngày hôm sau, kỳ thi đại học đã đến.
Trời tối qua còn quang đãng mà giờ lại đổ mưa lớn.
Nhưng khi Ôn Tình mở cửa ghế phụ, lại thấy Thẩm Thanh Thanh đang ngồi bên trong.
Lục Kính Niên hiếm khi giải thích: "Thanh Thanh phải đến Thanh Hoa dự hội thảo gấp, tiện đường với trường thi của em, nên anh đưa cả hai cùng đi."
Ôn Tình im lặng lên ghế sau.
Cô vốn dễ say xe từ nhỏ, mà mỗi lần say xe là đầu đau cả ngày, những chuyện này rõ ràng Lục Kính Niên đều biết...
Bên ngoài trời đang mưa, không thể mở cửa sổ.
Ôn Tình nhắm mắt đếm thầm thời gian, bấm vào lòng bàn tay để cố nén cảm giác buồn nôn trong dạ dày.
Đột nhiên, Thẩm Thanh Thanh kêu lên một tiếng: "Chết rồi! Em quên mang tài liệu rồi! Kính Niên, làm sao bây giờ? Nếu không có tập tài liệu này, hội thảo lần này không thể tiến hành được."
Tim Ôn Tình thắt lại, cô mở mắt nhìn Lục Kính Niên.
Chỉ thấy anh nhíu mày, cúi đầu nhìn đồng hồ rồi cầm ô đưa qua.
"Qua ngã tư này, đối diện chính là trường thi, còn một tiếng nữa mới bắt đầu thi, em có đủ thời gian để đi bộ qua đó."
Lục Kính Niên trước nay nói là làm, dù Ôn Tình đang rất khó chịu, cô vẫn nhận ô rồi xuống xe.
Cô phải đến điểm thi kịp thời, nếu không sẽ bị hủy tư cách dự thi.
Mưa bên ngoài rất lớn, gió cũng mạnh, mưa đập 'bộp bộp' lên mặt ô, tầm nhìn mờ đi chỉ sau năm bước chân.
Chiếc xe jeep nhanh chóng quay đầu rồi biến mất.
Ôn Tình ôm chặt túi đựng đồ dự thi, dò dẫm đi về phía trước.
Càng đi, mí mắt càng giật mạnh, đúng lúc này bỗng nghe một tiếng nổ vang rền——
"Cô bé! Mau tránh ra! Đường phía trước sập rồi!"
Chương 5
"Đường sập rồi, không qua được nữa!"
Ôn Tình bị một người tốt bụng kéo lùi lại.
Giây tiếp theo, đất rung núi chuyển.
Ôn Tình vứt ô đi, co giò chạy, chỉ ôm chặt chiếc túi nhỏ đựng thẻ dự thi trước ngực.
Sau khi đường sập, phía trước xuất hiện một cái hố lớn sâu mấy chục mét, Ôn Tình đành phải đi đường vòng đến trường thi.
Quãng đường vốn chưa đầy 200 mét, giờ cô phải chạy vòng gần hết nửa khu đô thị.
Thời gian trôi đi từng phút từng giây, mười phút, năm phút, ba phút...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mua-he-1984-on-tinh/chuong-5.html.]
Đã bắt đầu đếm ngược.
Tim cô đập cùng nhịp với tiếng sấm.
"Reng reng reng! Các thí sinh dự thi đại học năm 1984 thân mến, kỳ thi sắp bắt đầu, cổng trường thi sẽ đóng lại, mời các bạn kiểm tra kỹ dụng cụ thi, chờ giám thị phát đề thi."
Tiếng loa phát thanh xuyên qua màn mưa dày đặc, như tiếng chuông lớn nện vào lòng Ôn Tình.
Chân cô trượt một cái, cả người vừa lăn vừa bò lao đến cổng trường thi.
"Em kia! Sao giờ mới tới! Mau vào đi! Chậm một phút nữa là bị hủy tư cách thi đấy!"
...
Từ sáng đến tối, các sĩ tử miệt mài làm bài trong phòng học tường gạch đỏ, dưới lá cờ đỏ, giữa những câu trích dẫn của vĩ nhân.
Bảy giờ tối, chuông reo.
Kỳ thi đại học kết thúc, gác bút nộp bài.
Sợi dây căng thẳng trong lòng Ôn Tình cuối cùng cũng chùng xuống, bùn đất dính đầy người đã khô lại, vết bẩn trên mặt che đi vệt hồng bất thường, bên tai là tiếng ong ong hỗn loạn.
Cô cố gắng lê bước ra khỏi phòng thi, nhưng vừa đến cổng thì mắt tối sầm lại, ngã quỵ xuống đất.
Trong cơn mê man.
Cô loáng thoáng nghe thấy tiếng Lục gia gia giận dữ mắng.
"Chẳng phải bố đã bảo con đưa con bé đến tận trường thi sao? Con đưa nó đi như thế đấy à? Lỡ Tình Tình có mệnh hệ gì, sau này xuống suối vàng, bố biết ăn nói sao với lão chiến hữu?"
"Lục Kính Niên! Đừng quên đây là con bé mà chính con đã đến Nghĩa trang liệt sĩ đón về, là con đã thề sẽ đối xử tốt với nó cả đời!"
Ôn Tình cố gắng mở mắt ra, nhưng mí mắt lại càng lúc càng nặng trĩu.
Dần dần, ngay cả lời giải thích của Lục Kính Niên cô cũng không nghe rõ nữa.
Lúc tỉnh lại lần nữa.
Trong phòng chỉ còn lại Lục Kính Niên.
Thấy cô tỉnh, anh vội đứng dậy sờ trán cô, nhỏ giọng hỏi: "Em tỉnh rồi à, còn thấy khó chịu ở đâu không? Có đói không, muốn uống nước không?"
Hàng loạt câu hỏi dồn dập khiến Ôn Tình có chút mơ màng.
Cô ngây người nhìn Lục Kính Niên, người đàn ông trước mắt dường như lại biến thành Lục doanh trưởng ngày xưa, người hết lòng thương cô, cho phép cô vượt cấp bậc gọi anh là anh trai.
Giây tiếp theo khi bốn mắt chạm nhau, vẻ lo lắng trong mắt Lục Kính Niên bỗng tan biến, anh rụt tay về ngồi lại chỗ cũ, trở về dáng vẻ xa cách.
"Em đừng nghĩ nhiều, là bố bắt anh phải chăm sóc em."
Ôn Tình hoàn hồn, vẫn mỉm cười: "Vâng, em biết mà, vất vả cho chú nhỏ rồi."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Sớm đã đoán được sẽ như vậy.
Ba ngày dưỡng bệnh sau đó, Ôn Tình và Lục Kính Niên như hình với bóng.
Nhưng tổng số câu họ nói với nhau chưa đến mười câu.
Sau khi cô khỏi bệnh, Lục Kính Niên bị đơn vị triệu tập về đi làm nhiệm vụ.