Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

[MÙA HÈ 1984] ÔN TÌNH - CHƯƠNG 25

Cập nhật lúc: 2025-06-07 07:00:03
Lượt xem: 606

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô có thể nghe thấy tiếng rên khẽ sau lưng, và cảm giác nhớp nháp dần lan ra trên lưng mình.

Tiếng ù đặc chói tai khuếch đại hơi thở của cô đến vô hạn.

Bàn tay ôm eo cô đột nhiên buông lỏng, sức nặng ấm áp cũng theo đó đổ xuống.

Cô loạng choạng đứng dậy, thứ mờ ảo đập vào tầm mắt cô là tấm lưng m.á.u thịt be bét của Lục Kính Niên.

"Tiểu... Chú nhỏ..."

Giọng cô khàn đặc, chân mềm nhũn quỳ xuống bên cạnh Lục Kính Niên.

Nhưng cô không kiểm tra vết thương của anh ngay lập tức, mà nhặt khẩu s.ú.n.g rơi bên cạnh anh lên.

"Pằng!"

"Pằng pằng!"

Trong khói bụi, có tên cướp ngã xuống theo tiếng súng.

Mãi cho đến khi cô nhìn thấy bóng dáng quen thuộc chạy về phía mình, cô mới tối sầm mắt lại, ngã xuống đất.

...

Không khí tràn ngập mùi thuốc khử trùng.

Ôn Tình từ từ mở mắt, trong cơn mơ màng, chỉ thấy trần nhà màu trắng trên đầu.

Nhận ra cô đã tỉnh, Ninh Hạ nhanh chóng bước tới.

"Tình Tình, cậu thấy thế nào rồi?"

Cô ấy vẫn như trước đây, mái tóc ngắn gọn gàng, chỉ là trên người đã thay bộ đồng phục tác chiến của phi công không quân.

Ninh Hạ cuối cùng vẫn chọn con đường mình muốn đi.

Ôn Tình mấp máy môi, giọng khàn đến mức không giống của mình.

"Anh ấy... thế nào rồi?"

Ninh Hạ hơi nhíu mày, ngồi xuống mép giường nắm lấy tay cô.

"Vẫn đang hôn mê, chưa qua cơn nguy kịch."

Chương 28

Tình hình nguy cấp, Ôn Tình không kịp tránh né vụ nổ.

Sau vụ nổ, chấn thương do sóng xung kích không quá nghiêm trọng, nhưng vẫn có triệu chứng đau n.g.ự.c và ho ra máu.

Nghe nói Lục Kính Niên vẫn hôn mê bất tỉnh, cô gắng gượng ngồi dậy khỏi giường bệnh.

Ninh Hạ không ngăn cản, chỉ đứng bên cạnh đỡ cô, giúp cô san sẻ phần lớn trọng lượng cơ thể.

Họ từng bước đi đến bên ngoài phòng bệnh của Lục Kính Niên, qua ô cửa kính, nhìn người đang cắm ống thở oxy bên trong.

Phòng bệnh là môi trường vô trùng, không được phép thăm nom.

Ôn Tình đứng bên ngoài phòng bệnh, lặng lẽ nhìn vào trong một lúc, hồi lâu mới lẩm bẩm: "Chú nhỏ, anh nhất định phải tỉnh lại."

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Nói xong, cô từ từ quay người.

Dưới sự dìu đỡ của Ninh Hạ, cô chậm rãi rời đi.

Cô không nhìn thấy, ngay khoảnh khắc cô quay đi, ngón tay của Lục Kính Niên khẽ động đậy.

...

Cơ thể ngày càng nặng nề.

Lục Kính Niên chỉ cảm thấy bóng tối vô biên đang bủa vây lấy anh, muốn kéo anh vào tuyệt vọng sâu hơn.

Anh vùng vẫy, tập trung toàn bộ sức lực, cố gắng bơi lên, nhưng vô ích.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mua-he-1984-on-tinh/chuong-25.html.]

Ý thức ngày càng chìm sâu, cho đến khi bị tước đoạt hoàn toàn, rồi đột ngột bừng tỉnh.

Bên tai là tiếng nổ và tiếng còi báo động liên miên.

Trong đầu anh vang lên tiếng ù đặc.

Phòng thí nghiệm cách đó không xa khói đặc cuồn cuộn, dư chấn của vụ nổ lan ra từng lớp từng lớp.

Cửa sổ các tòa nhà dân cư xung quanh bị vỡ tan.

Xe cảnh sát, xe cứu hỏa kéo thành một hàng rào cảnh giới dài.

Lục Kính Niên mơ màng xuống xe, chỉ cảm thấy cơ thể và linh hồn mình không cùng một chiều không gian.

Anh nhìn mình giơ giấy tờ ra, bất chấp sự ngăn cản của mọi người mà xông qua hàng rào cảnh giới.

Hai mắt đỏ ngầu, gào thét khản giọng.

"Vợ tôi! Vợ tôi còn ở bên trong! Các người cho tôi vào!"

Vợ?

Vợ nào?

Lục Kính Niên đứng nhìn giấc mơ kỳ quái này.

Cho đến khi chính anh đẩy tất cả những người ngăn cản xung quanh ra, lao vào đống đổ nát, từng viên từng viên dọn dẹp đá vụn.

Khản giọng gào thét: "Ôn Tình! Ôn Tình em ra đây!"

"Em ra đây! Anh có thể giải thích! Chúng ta sống tốt với nhau! Xin em... xin em ra đây..."

Anh hai mắt đỏ ngầu, gọi tên Ôn Tình, hết lần này đến lần khác.

Nhưng không ai đáp lại.

Lục Kính Niên đứng nhìn tất cả mọi thứ của anh ta, nhưng sâu thẳm trong linh hồn lại truyền đến cơn đau xé rách.

Anh muốn lao tới, anh muốn hỏi anh ta.

Anh ta muốn giải thích cái gì? Tại sao Ôn Tình lại là vợ anh ta?

Lục Kính Niên chú ý đến chiếc nhẫn bạc anh ta đang đeo trên ngón áp út, là nhẫn cưới, anh ta đã kết hôn, với Ôn Tình.

Tuy nhiên, trong hoàn cảnh như vậy, Lục Kính Niên lại không thể vui mừng nổi.

Anh ta vẫn đang đào bới.

Gạch ngói vỡ vụn vẫn còn sót lại hơi ấm của vụ nổ, không khí tràn ngập mùi cháy khét.

Mười ngón tay anh ta m.á.u thịt be bét, nhưng không hề dừng lại một khắc.

"Tình Tình... Ôn Tình..."

Anh ta quỳ trên mặt đất, tìm kiếm từng tấc từng tấc.

Cuối cùng...

Một tia sáng bạc lóe lên trong bùn đất.

Anh ta gạt lớp bùn đi, nhìn thấy một bàn tay cũng đeo nhẫn bạc trên ngón áp út.

Anh ta như nhìn thấy hy vọng.

Trên mặt lộ ra niềm vui điên cuồng, như lũ vỡ đê.

"Tình Tình, em đừng sợ, anh sẽ cứu em ra ngay, rất nhanh, cố lên..."

Giọng anh ta khàn đặc, mang theo sự run rẩy không thể kìm nén.

Không màng đến những ngón tay đang chảy máu, giống như người c.h.ế.t đuối vớ được cọng rơm cứu mạng, dòng nước xiết cuốn trôi lý trí của anh ta, anh ta tăng tốc đào bới, động tác gần như điên cuồng.

 

Loading...