Lục Kính Niên cũng thở phào nhẹ nhõm.
Anh chậm rãi đứng dậy, nhìn Ôn Tình vẫn luôn bình tĩnh đối mặt nguy hiểm, ung dung xử lý, ánh mắt thêm một phần phức tạp và vui mừng.
Ôn Tình không còn là cô bé hay níu tay anh khóc lóc ngày nào nữa.
Ở nơi anh không nhìn thấy, cô đã âm thầm trưởng thành thành một người có thể một mình đảm đương mọi việc.
Người đứng trước mặt anh bây giờ, không phải là Ôn Tình mười hai tuổi vừa đến Lục gia nhút nhát hoảng sợ.
Cũng không phải cô bé mười bảy tuổi tỏ tình với anh, tình yêu chớm nở.
Càng không phải cô gái mười chín tuổi lạnh lùng vạch rõ ranh giới với anh.
Cô của hiện tại, là một chiến sĩ, là nhân tài nghiên cứu vũ khí công nghệ cao của quốc gia, là kỹ sư trưởng kiêm tổng thiết kế sư của dự án quân sự.
Cô đã lặng lẽ trưởng thành, ném tất cả những gì từng giam cầm cô trong quá khứ ra sau đầu.
Mỗi chuyện trước kia, bây giờ đặt trước mặt cô đều quá nhỏ bé.
So với lý tưởng và niềm tin của cô, anh và quá khứ, đều không đáng nhắc tới.
Ôn Tình không biết anh đang nghĩ gì.
Chỉ giơ tay huơ huơ trước mặt anh.
"Chú nhỏ? Anh không sao chứ?"
Lục Kính Niên đột nhiên hoàn hồn, nhìn cô gái trước mắt không ngừng trùng khớp với ký ức, lắc đầu.
"Không sao, em thế nào, có bị dọa không?"
Ôn Tình không khỏi mỉm cười.
"Em tuy vẫn luôn làm nghiên cứu ở hậu phương, nhưng dù sao cũng tốt nghiệp trường quân đội, chuyện này không dọa được em đâu."
Giọng cô nhẹ nhàng vui vẻ, như một làn gió mát, thổi đi đám mây mù trong lòng Lục Kính Niên.
Anh cười cười, không khỏi hỏi: "Vừa rồi sao em lại đưa ra phán đoán nhanh như vậy?"
Ôn Tình nhún vai, cười nói: "Ký túc xá bọn em có một thiên tài về bom, hồi đi học, thường xuyên thi xem ai gỡ b.o.m nhanh hơn, ai chế tạo b.o.m khó đoán hơn."
"Trình độ của quả b.o.m này, kém xa cậu ấy."
Cùng lúc đó, Lý Tri Uyên ở sâu trong sa mạc Gobi hắt hơi một cái.
"Ai đang nhắc mình thế?"
Cô sụt sịt mũi, tiếp tục vùi đầu vào công việc trên bàn.
Lục Kính Niên bật cười, trong lời nói có chút trêu đùa, nhưng nhiều hơn là sự kính trọng.
"Vậy cuộc sống đại học của em, đúng là thú vị thật đấy."
Chương 27
Một cơn nguy hiểm đã được hóa giải.
Các hành khách lần lượt trở về chỗ ngồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mua-he-1984-on-tinh/chuong-24.html.]
Ôn Tình lại kiểm tra kỹ lưỡng từng khoang trên máy bay một lần nữa.
Trải qua phen này, cô cũng hơi mệt, nửa sau chặng đường, phần lớn thời gian cô đều nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bay thêm hơn một tiếng nữa, máy bay cuối cùng cũng hạ cánh và chạy trên đường băng.
Cơ quan công an cũng cử cảnh sát vũ trang, cảnh sát đặc nhiệm đến, bàn giao những tên khủng bố nước ngoài định cướp máy bay.
Ôn Tình cũng lên chiếc xe đến đón của căn cứ thí nghiệm.
Vốn tưởng Lục Kính Niên và đội đặc nhiệm của anh có lẽ chỉ chịu trách nhiệm hộ tống mình cho đến khi hoàn tất bàn giao với căn cứ thí nghiệm.
Không ngờ, họ lại hộ tống cô suốt chặng đường về căn cứ.
Nhìn Lục Kính Niên ngồi bên cạnh, Ôn Tình có chút bất ngờ.
Nghĩ lại, 'Hồng Tinh 1' ra đời sớm hơn kiếp trước mười năm, một số quốc gia có ý đồ xấu có hành động gì đó cũng là bình thường.
Sân bay cách căn cứ thí nghiệm mấy trăm cây số.
Thời gian thoáng cái đã đến tối.
Đồng không m.ô.n.g quạnh sâu thẳm, thỉnh thoảng vọng lại mấy tiếng sói tru.
Mặc dù đoàn xe đi lại hết sức cẩn thận, nhưng tai nạn vẫn xảy ra.
Con đường phía trước bị đá tảng và thân cây chặn lại, đội đặc nhiệm ở xe đầu lập tức tiến lên kiểm tra, những cột sáng từ đèn pin quét qua màn đêm, soi rõ chướng ngại vật phía trước.
Ngay lúc này, biến cố bất ngờ xảy ra.
Một chiếc xe tải như mất lái, động cơ gầm rú lao về phía đoàn xe, giống như một con thú hoang mất kiểm soát, bất chấp hậu quả.
Đội đặc nhiệm gần như phản ứng ngay lập tức, b.ắ.n vào lốp xe, nhưng điều đó không làm chiếc xe tải dừng lại.
Tiếng lốp xe ma sát với mặt đường vang lên chói tai trong đêm đen.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Tiếng súng, tiếng nổ lần lượt vang lên trong đêm.
Đối phương dường như muốn bắt Ôn Tình đi, nhưng dưới sự bảo vệ của căn cứ thí nghiệm và đội đặc nhiệm, chúng không tìm được cơ hội nào.
Trên đầu vang lên tiếng gầm rú của máy bay chiến đấu.
Tiếng cánh quạt trực thăng xé toạc màn đêm.
Là quân tiếp viện.
Đột nhiên, một quả l.ự.u đ.ạ.n đen ngòm lăn đến chân Ôn Tình.
"Tình Tình, đi đi!"
Lục Kính Niên, người vẫn luôn nắm chặt cổ tay cô, không kịp suy nghĩ, cơ thể phản ứng theo bản năng, đẩy cô ra xa nhất có thể, rồi nhảy lên, ôm eo cô che chắn bên dưới.
Lựu đạn nổ cách đó không xa, những chiếc xe bị lật liên tiếp bốc cháy, sóng xung kích và lửa lập tức nuốt chửng mọi thứ xung quanh.
Tai Ôn Tình ù đi.