Anh trông vô cùng ngây thơ.
Dường như sự phân biệt đối xử, sự lạnh nhạt cố ý và thờ ơ của anh đều không quan trọng, còn Ôn Tình thì phải luôn ngoan ngoãn, luôn âm thầm chịu đựng mọi thứ.
Nghe vậy, Ôn Tình từ từ gỡ tay anh ra, giống như cách anh từng hất tay cô ra.
Quay đầu lại, ánh mắt cô đã tĩnh lặng như nước.
"Câu hỏi tương tự, trước đây em cũng từng muốn hỏi chú nhỏ, nhưng bây giờ mọi thứ không còn quan trọng nữa."
"Chú nhỏ, em luôn nhớ ơn chú, nhưng chúng ta đừng gặp lại nhau nữa."
Nói xong, Ôn Tình quay đầu đi vào tòa nhà ký túc xá.
Lục Kính Niên còn muốn tiến lên, nhưng bị ba người bạn cùng phòng chặn lại.
Ngưu Thanh Muội dang tay chặn ở cửa.
Ninh Hạ đưa một tay ra trước, thể hiện rõ tư thế từ chối.
Lời Lý Tri Uyên nói cũng không chút khách khí.
"Đồng chí dừng bước, đây là ký túc xá nữ."
Lục Kính Niên không còn cách nào khác, chỉ đành trơ mắt nhìn bóng lưng Ôn Tình khuất sau góc rẽ.
Thân hình anh run lên, như mất hết sức lực lùi lại một bước.
Hình ảnh cô bé ngoan ngoãn, đáng yêu trong tâm trí anh và bóng lưng vừa quay đi lúc này, chẳng thể nào trùng khớp.
Lục Kính Niên không hiểu, cô gái từng nhìn anh với ánh mắt đầy ngưỡng mộ sao lại thay đổi nhanh như vậy.
Hay nói đúng hơn, người trước giờ vẫn chưa nhận ra tình cảm của chính mình.
Không phải Ôn Tình.
Mà là anh.
Chương 16
Lục Kính Niên đứng dưới lầu ký túc xá rất lâu.
Mãi đến khi tất cả đèn đóm đều tắt, anh mới rời đi.
Khí hậu Tương Nam khá nóng, đêm đầu thu không những không lạnh mà còn hơi oi bức.
Vậy mà anh lại thấy tay chân mình lạnh cóng, run rẩy.
Rõ ràng khi Ôn Tình tỏ tình với anh năm 17 tuổi, ngoài kinh ngạc ra, anh chỉ biết tự kiểm điểm.
Anh là chú nhỏ của cô.
Sao cô có thể thích anh được?
Thật quá hoang đường.
Nhưng vừa rồi, ngay khoảnh khắc anh trơ mắt nhìn Ôn Tình rời đi trước mặt mình, anh đột nhiên nhận ra nỗi hoảng sợ trong lòng mình đến từ đâu.
Đó là nỗi sợ mất mát, nỗi hoảng hốt vì sợ mất đi Ôn Tình.
Không chỉ là cô bé thỉnh thoảng nghịch ngợm gọi anh là "anh trai", chạy theo sau gọi "Chú nhỏ".
Mà còn là thiếu nữ 17 tuổi đã dũng cảm bày tỏ hết lòng mình.
Nhưng bây giờ, dường như anh đã mất cô rồi.
Những chi tiết anh cố tình lờ đi lại hiện về trong tâm trí.
Vốn tưởng rằng khoảng cách có thể khiến cô nhận ra tình cảm của mình, hiểu rằng ngưỡng mộ khác với tình yêu.
Đến cuối cùng, người lún sâu vào đó lại chính là anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mua-he-1984-on-tinh/chuong-15.html.]
Đúng như lời Ôn Tình nói, người trốn tránh luôn là anh, người coi cô như không thấy, không nghe, không hỏi cũng là anh.
Sao khi cô thật sự rời đi, không còn níu kéo nữa, anh lại chẳng vui nổi chút nào?
Đáp án gần như ngay trước mắt, nhưng anh không muốn đối mặt.
Không muốn đối mặt với chính mình đã rung động khi nghe Ôn Tình nói lời yêu thích.
Hồi lâu.
Lục Kính Niên dừng bước, nhìn lên bầu trời đêm đen kịt mà cười khổ.
...
Cùng lúc đó, tại ký túc xá nữ phòng 702.
Đèn đã tắt.
Trong phòng chỉ có tiếng hít thở cực nhẹ nhàng nối tiếp nhau.
Cả bốn người đều chưa ngủ, và cũng ăn ý không ai lên tiếng.
Ôn Tình cuộn mình trong chăn, không nói lời nào.
Hôm nay đi gặp Lục Kính Niên cũng chỉ để bù đắp cho sự tiếc nuối vì chưa nói lời tạm biệt. Dù sao Lục gia cũng có ơn với cô, nếu Lục Kính Niên không đến, cả đời này cô cũng sẽ không làm phiền họ nữa.
Nhưng anh đã đến, cô cuối cùng cũng không thể làm ngơ trước anh.
Một tiếng thở dài khe khẽ vang lên trong đêm tĩnh lặng, đặc biệt rõ ràng.
"Không được thở dài đâu, sẽ thổi bay hết may mắn đó."
Giọng Ngưu Thanh Muội rất nhỏ, nhưng nhẹ nhàng lọt vào tai mọi người.
Lý Tri Uyên trở mình, chống tay ngồi dậy đeo kính, như thể chỉ có vậy mới nghe rõ người khác nói gì.
"Câu này cũng là ông Ngưu Bằng nói à?"
Ngưu Thanh Muội dụi dụi vào chăn, giọng nhỏ đi mấy phần, hơi nghèn nghẹt.
"Câu này là mẹ tớ nói."
"Nói đúng đó, không được thở dài."
Ninh Hạ hiếm khi lên tiếng, chỉ để chứng tỏ mình cũng còn thức.
Lý Tri Uyên đẩy gọng kính, ánh mắt hóng chuyện bùng cháy, nhỏ giọng hỏi: "Tình Tình, người hôm nay đến tìm cậu chính là chú nhỏ mà cậu nói hả? Cảm giác anh ta... kỳ lạ quá."
"Đúng đó, ánh mắt anh ta nhìn cậu không giống như... Tớ cũng không biết nữa, nhưng cũng thấy anh ta là lạ."
Ngưu Thanh Muội bám vào thành giường nói thêm.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Ôn Tình im lặng hồi lâu mới ló đầu ra khỏi chăn.
Cô mím môi, đắn đo một lúc mới nói: "Anh ấy ghét tớ."
Trong bóng tối, Ninh Hạ nhíu mày.
"Đó không phải ánh mắt ghét một người."
Giọng cô bình tĩnh nhưng đầy chắc chắn.
Ôn Tình nhắm mắt lại, cố nén sự khó chịu trong lòng, tiếp tục nói: "Vốn dĩ anh ấy đối xử với tớ rất tốt, sau khi tớ thành trẻ mồ côi, anh ấy chăm sóc tớ rất chu đáo."
"Nhưng tớ lại thích anh ấy mất rồi. Năm mười bảy tuổi, tớ đã tỏ tình với anh ấy, sau đó anh ấy bắt đầu ghét tớ."
"Oa..."
Lý Tri Uyên ở giường đối diện thốt lên: "Cậu tỏ tình với anh ta á, dũng cảm thật đấy!"
Tim Ôn Tình như ngừng lại, cô ngỡ ngàng hỏi: "Các cậu không thấy việc tớ tỏ tình với chú nhỏ của mình là rất hoang đường sao?"