Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

[MÙA HÈ 1984] ÔN TÌNH - CHƯƠNG 13

Cập nhật lúc: 2025-06-07 06:48:30
Lượt xem: 982

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một lát sau.

Ôn Tình nắm lấy mái tóc đen dày bóng mượt đó, cầm kéo, nhẹ giọng hỏi: "Thanh Muội, cậu chuẩn bị xong chưa?"

Ngưu Thanh Muội muốn trả lời, nhưng vừa mở miệng, nước mắt lại không kìm được mà rơi xuống.

Cô chỉ có thể gật đầu thật mạnh, bụm miệng lại, không để mình khóc thành tiếng.

Ôn Tình mím môi, trịnh trọng nói: "Thanh Muội, cậu yên tâm, tớ nhất định sẽ cắt cho cậu thật đẹp, dù mẹ cậu biết cậu cắt tóc cũng sẽ không trách cậu đâu."

Nghe vậy, Ngưu Thanh Muội bật khóc nức nở.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

"Cắt đi, mẹ tớ không nhìn thấy nữa đâu, bà ấy c.h.ế.t rồi, bà ấy biết mình còn sống thì tớ không trốn đi được, nên ban đêm đã dùng một sợi dây thừng treo cổ tự tử để đánh lạc hướng..."

Cây kéo trên tay Ôn Tình đột nhiên run lên, mu bàn tay bị cứa một vệt máu.

Cô quệt vội vết máu, quay đi lau nước mắt nơi khóe mi.

Tròng kính của Lý Tri Uyên nhòe đi vì nước mắt, hốc mắt Ninh Hạ cũng đỏ lên.

Ôn Tình hít sâu một hơi, giữ vững tay cầm kéo.

Lấy lại bình tĩnh, cô cất lời: "Thanh Muội, cậu cắt đi không chỉ là mái tóc, mà còn là sự trói buộc và quá khứ. Núi cao không giữ được cậu, lửa rừng không thiêu rụi được cậu, khổ nạn thế gian... cũng không đánh gục được cậu."

"Xoẹt..."

"Xoẹt..."

"Xoẹt..."

Mái tóc dài bị cắt được Ôn Tình nắm chặt trong lòng bàn tay, Lý Tri Uyên tết nó thành bím, Ninh Hạ buộc cho nó sợi dây buộc tóc mà Ngưu Thanh Muội thường dùng.

Ngưu Thanh Muội nắm chặt nó nhìn hồi lâu.

Sụt sịt mũi, cố nặn ra một nụ cười, hỏi mọi người: "Đẹp không?"

Ba người đồng thanh: "Đẹp."

...

Mấy ngày sau, Bắc Kinh.

Đêm khuya.

Lục Kính Niên vừa kết thúc một ngày huấn luyện, toàn thân toát ra khí chất lạnh lùng người lạ chớ lại gần, sải bước vào phòng trực ban.

Anh nhấc điện thoại, giọng trầm thấp "Alo?" một tiếng.

Bên kia lập tức đáp lại: "Lục doanh trưởng, cháu gái của anh đúng là đang ở Đại học Quốc phòng, đã báo danh rồi, học chuyên ngành Hệ thống Vũ khí và Công trình Đạn dược."

"Được, tôi biết rồi."

Cúp điện thoại, Lục Kính Niên mặt trầm như nước không rõ biểu cảm.

Nhưng nắm đ.ấ.m không ngừng siết chặt và gân xanh nổi lên trên mu bàn tay vẫn bán đứng tâm trạng của anh lúc này.

Răng hàm nghiến ken két, cuối cùng chỉ từ kẽ răng rít ra một câu—

"Tình Tình, em giỏi lắm rồi."

...

Tương Nam.

Đại học Quốc phòng, ký túc xá nữ phòng 702.

Ôn Tình đang cuộn chăn ngủ gà ngủ gật, cơ thể đột nhiên run lên, cảm giác mất trọng lượng đó giống như bị ai đó đẩy xuống vực thẳm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mua-he-1984-on-tinh/chuong-13.html.]

Cô lập tức mở bừng mắt, cơn buồn ngủ tan biến.

Sau lưng là mồ hôi lạnh rịn ra.

Cô túm chặt chăn, nhẹ nhàng ngồi dậy, dựa vào bức tường phía sau.

Trong đầu bất giác hiện lên khuôn mặt của Lục Kính Niên.

Cô lắc đầu, cố gắng xua đi những hình ảnh đó.

"Nghĩ tới anh ta làm gì, mình đi rồi, anh ta phải vui mới đúng."

Chương 14

Ôn Tình ngồi một lúc.

Lắng nghe tiếng hít thở của bạn cùng phòng và tiếng côn trùng kêu rả rích ngoài cửa sổ, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến.

Nghĩ đến buổi huấn luyện ngày mai, cô lại ngáp một cái, rúc vào trong chăn.

Không lâu sau, liền chìm vào giấc ngủ sâu.

Trong mơ, cô lại trở về phòng thí nghiệm của kiếp trước, chỉ là lần này, thí nghiệm không thất bại, cô đã thành công.

Ôn Tình đang ngủ say nhếch khóe môi, một giọt nước mắt nơi khóe mi rơi xuống khăn trải gối.

...

Một tuần sau, chạng vạng.

Huấn luyện kết thúc, Ôn Tình và ba người còn lại trong ký túc xá cùng nhau đi về.

Vốn định đến nhà ăn kiếm gì đó, nhưng người xếp hàng quá đông.

"Đều mệt cả ngày rồi, các cậu về trước đi, tớ mua xong ở đây mang về cho các cậu."

Ngưu Thanh Muội nhìn hàng dài ngay ngắn phía trước, nói với ba người phía sau.

Ôn Tình tất nhiên không muốn để cô ấy ở lại một mình.

"Sao được chứ, sao có thể để cậu một mình xếp hàng dài lấy cơm ở đây được, tớ ở lại với cậu."

"Thật sự không cần đâu, các cậu về bây giờ còn có thể tắm sớm, người ăn cơm người tắm rửa, chúng ta lệch giờ ra, sẽ nhanh hơn nhiều, nghe tớ, các cậu về trước đi."

Ba người không cản được cô ấy, đành phải về ký túc xá trước.

Khoảng một tiếng sau.

Mấy người đã tắm rửa xong.

Lý Tri Uyên đang vò tóc, nhìn từ bệ cửa sổ xuống dưới.

Cách đó không xa không biết vì lý do gì, tụ tập một đám người, đang rầm rộ đi xuống lầu.

Cô không để ý, chỉ tập trung tìm bóng dáng Ngưu Thanh Muội, miệng còn lẩm bẩm: "Thanh Muội sao còn chưa về? Có phải một mình lấy không nổi không, chúng ta xuống đón cậu ấy đi?"

Ôn Tình gật đầu, treo khăn lên, đứng dậy.

Ninh Hạ cũng mặc áo phông ngắn tay màu xanh quân đội vào.

Ngay lúc ba người chuẩn bị ra ngoài, Ngưu Thanh Muội về muộn xách theo bốn suất cơm xông vào.

Miệng còn hét lớn: "Không xong rồi Tình Tình! Cậu mau chạy đi! Có người đến bắt cậu kìa!"

 

Loading...