Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn - Chương 139: con sẽ không phụ anh ấy.

Cập nhật lúc: 2025-06-20 14:22:16
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trưa hôm đó, Đông Hạ và Lục Hà quay lại biệt thự nhà họ Lục.

 

Khi biết hai người chuẩn bị đi hưởng tuần trăng mật, Từ Tư Dung đương nhiên rất vui.

 

Ai quen biết Lục Hà đều biết rõ anh là người cuồng công việc, từng có thời gian suốt ba trăm sáu mươi lăm ngày một năm đều làm việc không nghỉ, lễ tết cũng vội vã bay qua lại giữa các nước để công tác, chưa bao giờ đoái hoài đến chuyện cơ thể có chịu được hay không. Mãi đến khi kết hôn, lịch trình công việc của anh mới bắt đầu giảm dần.

 

Trên bàn ăn, Từ Tư Dung nhắc đến chuyện tổ chức hôn lễ.

 

Bà nói: “Mẹ biết hai đứa đều muốn làm đám cưới đơn giản một chút, nên lần này khách mời đều là những người thân quen.” Nói xong, bà nhìn về phía Đông Hạ, hơi do dự: “Còn bên nhà con thì sao…?”

 

“Chỉ có vài người bạn thân, nhà con không còn ai thân thích.”

Đông Hạ mỉm cười thản nhiên.

 

Thật sự là như thế. Năm xưa sau khi Quách Uyển Như bỏ cô đi, mấy người cô dì chú bác trong nhà không những không dang tay giúp đỡ, mà còn đứng sau lưng dị nghị, cho rằng con gái thì chẳng làm nên trò trống gì, thậm chí từng xúi ba cô – Hứa Triệu Thừa – đem cô bán làm người ở cho một nhà giàu ở trấn.

 

Về sau tin cô kết hôn với Lục Hà lan khắp Đồng Thành, những họ hàng từng khinh thường ấy lại gọi điện đến giả vờ hỏi han, nhưng chẳng qua là muốn cô sắp xếp cho con cái họ một chỗ làm tốt trong Lục thị.

 

Đông Hạ hồi thần lại, bàn tay đã được Lục Hà nắm lấy, ấm áp và an lòng.

 

Cô nghiêng đầu nhìn anh, nở một nụ cười dịu dàng, ánh mắt như nói: “Em ổn, không sao cả.”

 

Lục Hà khẽ cong môi, giọng khàn nhẹ: “Người nhà của anh cũng là người nhà của em.”

 

Ánh mắt anh chất chứa dịu dàng, như làn nước ấm chảy vào lòng Đông Hạ. Khóe mắt cô hơi cay, đột nhiên cảm thấy, có một người để dựa vào vẫn là hạnh phúc nhất.

Ít nhất, khi ngã xuống, sau lưng không còn là khoảng không trống rỗng.

 

Từ Tư Dung trước đây đã nghe Lục Hà kể qua chuyện nhà Đông Hạ, nên không hỏi thêm nữa, chỉ đổi chủ đề: “À đúng rồi, hôm qua ông Phó có ghé qua nhà.”

 

Tay Lục Hà đang cầm đũa khựng lại, ánh mắt bỗng trở nên tối tăm.

 

Sắc mặt Đông Hạ cũng khựng lại, nụ cười trên môi cứng đờ. Cô liếc nhìn Từ Tư Dung, mím chặt môi.

 

Xem ra bà vẫn chưa biết vụ bắt cóc năm đó có liên quan đến Phó Hạ Viễn.

 

Lục Hà trầm mặc vài giây, mở miệng hỏi: “Ông ta đến làm gì?”

 

Từ Tư Dung không nhận ra điều khác lạ trong phản ứng của họ, bình thản nói: “Đến xin lỗi. Ông ấy đặc biệt ghé qua để xin lỗi chuyện trước kia. Mẹ cũng không tiện từ chối thẳng, lỡ như bị phóng viên nhìn thấy, lại bị đồn thổi lung tung.”

 

“Vả lại, hai nhà chúng ta quen biết bao nhiêu năm rồi, ông ấy đã chịu hạ mình xin lỗi, còn con bé Hy Lâm cũng đã chịu đủ hình phạt, chẳng bằng mọi chuyện cho qua, làm lành với nhau thì hơn?”

 

Ánh mắt Lục Hà lạnh lẽo, giọng cứng rắn: “Mẹ, Phó Hạ Viễn là người tâm cơ sâu xa, sau này mẹ nên tránh xa ông ta thì hơn.”

 

Đây là lần đầu tiên anh dùng giọng nghiêm túc như thế nói chuyện với mẹ mình.

 

Từ Tư Dung hơi ngẩn ra, sau đó cau mày: “Làm ăn thì ai chẳng có tính toán? Với lại, người ta sắp định cư nước ngoài rồi, chắc gì còn cơ hội gặp lại.”

 

Nghe vậy, Đông Hạ hơi sững người.

 

Khuôn mặt Lục Hà không có biểu cảm gì, mím môi lạnh lùng: “Dù sao thì mẹ cứ tránh xa ông ta là tốt nhất.”

 

Sau bữa cơm, Lục Hà ra ngoài nghe điện thoại.

 

Nhân lúc ấy, Từ Tư Dung dẫn Đông Hạ lên tầng hai vào phòng ngủ của bà, mở tủ lấy ra một chiếc hộp.

 

Bên trong hộp là một chiếc dây chuyền ngọc lục bảo, viên đá phát ra ánh sáng dịu nhẹ, vô cùng đẹp mắt.

 

Từ Tư Dung kéo tay Đông Hạ lại, đặt chiếc hộp vào tay cô.

 

Đông Hạ có chút bất ngờ: “Cái này là…?”

 

Từ Tư Dung như đang hồi tưởng, giọng ôn tồn kể: “Đây là quà cưới năm xưa ba của Lục Hà tặng mẹ.”

 

Bà mỉm cười: “Sợi dây này thật ra không đắt, nhưng là món quà đầu tiên mà Kình Viễn dùng số tiền ông ấy kiếm được từ việc khởi nghiệp mua tặng mẹ. Nó rất có ý nghĩa.”

 

“Mẹ còn nhớ, lúc đó mẹ lấy ba của Lục Hà, ông ấy vẫn còn là một chàng trai nghèo, tính tình ít nói, chỉ biết cắm đầu làm việc giống y như con trai bây giờ.”

 

“Nhưng dù không biết nói lời hay hay làm mấy chuyện lãng mạn, ông ấy luôn thật lòng đối tốt với mẹ. Cho nên mẹ mới dám trái lời gia đình để lấy ông ấy. Giờ nghĩ lại, có lẽ đó là quyết định đúng đắn nhất cuộc đời mẹ.”

 

Lần đầu tiên Đông Hạ ngồi trước mặt Từ Tư Dung mà không cảm thấy áp lực hay ngần ngại, chỉ lặng lẽ nghe bà kể chuyện xưa bằng giọng dịu dàng, trầm ấm.

 

Nếu như trước đây cô vẫn còn một chút dè dặt với bà, thì giờ phút này, tất cả những khoảng cách ấy đã tan biến.

 

Lục Hà nói đúng, Từ Tư Dung tuy đôi lúc có vẻ nghiêm khắc, nhưng cốt lõi những gì bà làm đều xuất phát từ thiện ý.

 

Từ Tư Dung đã dứt ra khỏi dòng hồi tưởng, không biết có phải vì nhớ lại chuyện xưa mà trong mắt đã ửng đỏ.

 

Bà cố trấn tĩnh lại cảm xúc, quay sang nhìn Đông Hạ: “Chuyện của Lục Hà, nó nói với con rồi chứ?”

 

Đông Hạ khựng lại. Bà nói tới… chắc là chuyện của Lục Ly.

 

Cô khẽ gật đầu.

 

Dù trong lòng đã sớm đoán được, nhưng Từ Tư Dung vẫn ngẩn người một thoáng. Lục Hà đã chủ động nói với cô chuyện đó, chứng tỏ anh hoàn toàn tin tưởng Đông Hạ.

 

Từng ấy năm, bà chưa từng thấy Lục Hà tin ai như vậy.

 

Từ Tư Dung cảm thấy mừng, nhưng cũng thấy chua xót.

 

Ánh mắt bà ảm đạm, giọng nói nhẹ đi một chút: “Lục Hà khi còn rất nhỏ đã từng trải qua những chuyện mà người bình thường không thể chịu đựng được.” Bà hít sâu một hơi, rồi tiếp tục: “Cũng là lỗi của mẹ… Năm đó Lục Lâm bị thiêu sống đến chết, mẹ không thể chấp nhận sự thật, tinh thần sụp đổ, đã nói với Lục Hà rất nhiều lời tổn thương.”

 

Đông Hạ sững lại.

 

Từ Tư Dung im lặng vài giây, tiếp tục kể: “Sau khi Lục Lâm mất, mẹ chìm trong đau khổ suốt một thời gian dài, hoàn toàn không nhận ra sự khác thường của Lục Hà. Cho đến cái đêm Kình Viễn – ba nó – mất vì xuất huyết não, cả nhà rối loạn cả lên, chỉ có Lục Hà là bình tĩnh một cách kỳ lạ.”

 

“Cha chết, nó không khóc, cứ như tê liệt, không hề có chút cảm xúc nào.”

 

Trái tim Đông Hạ đột nhiên siết chặt, cô dường như có thể hình dung ra Lục Hà lúc đó – cô độc, trầm lặng, đau đớn đến tột cùng.

 

Từ Tư Dung nghẹn ngào, đưa tay lau khóe mắt: “Sau này mẹ mới nghe từ miệng cảnh sát rằng, Lục Hà đã tận mắt nhìn thấy em trai mình bị thiêu sống trước mặt, nhưng hoàn toàn bất lực. Lúc đó mẹ vô cùng hối hận… hối hận vì đã không ôm lấy nó an ủi, mà ngược lại còn trách móc và đẩy nó ra xa.”

 

Đến giờ bà vẫn thường nghĩ, nếu ngày hôm đó ở hiện trường vụ cháy, bà chạy đến ôm chặt lấy con trai, có lẽ đã không có một Lục Ly ra đời sau này.

 

Đông Hạ không biết phải an ủi bà ra sao, nghĩ một lát, cô lặng lẽ nắm lấy tay Từ Tư Dung.

 

Đó là hành động mà mỗi lần cô thấy mệt mỏi, Lục Hà vẫn thường làm – nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, không cần lời hứa hẹn hoa mỹ nào, chỉ cần một cái nắm tay ấy là đã đủ làm lòng người bình yên.

 

Từ Tư Dung ngược lại cũng nắm lấy tay cô, giọng nói đầy chân thành: “Mẹ biết, lúc đầu mẹ đối xử với con không tốt. Khi đó mẹ không hiểu con, còn nghe theo lời đồn đại bên ngoài.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mua-ha-trong-anh-hoang-hon/chuong-139-con-se-khong-phu-anh-ay.html.]

 

“Con đừng trách mẹ. Mẹ chỉ muốn chuộc lỗi với con trai, muốn tìm cho nó một cô gái xứng đôi vừa lứa, dịu dàng tử tế, để chăm sóc cho nó thật tốt.”

 

“Nhưng sau này mẹ mới nhận ra, tất cả sự cố chấp của mẹ đều trở thành gánh nặng cho Lục Hà. Mẹ nói là vì danh tiếng nhà họ Lục, nhưng thực chất là để thỏa mãn lòng ích kỷ của chính mình, tưởng rằng như vậy là chuộc được lỗi.”

 

“Đông Hạ, đừng thấy Lục Hà lúc nào cũng lạnh nhạt, dường như không gì có thể chạm tới. Thật ra, trái tim nó yếu đuối hơn bất kỳ ai. Con cũng biết mà, nó ít nói, chuyện gì cũng giữ trong lòng. Nhưng nó đã nói cho con biết bí mật về Lục Ly, nghĩa là nó vô cùng tin tưởng con.”

 

“Vì vậy, Đông Hạ… Nó tin con như thế, con nhất định đừng làm nó thất vọng.”

 

Bằng không… bà cũng không biết, một Lục Hà mất niềm tin sẽ biến thành người như thế nào.

 

Đông Hạ im lặng thật lâu, nhìn bà, trong mắt hiện lên ý cười dịu dàng: “Mẹ yên tâm, con sẽ không phụ anh ấy.”

 

Ánh mắt cô kiên định vô cùng.

 

Cuối cùng, Từ Tư Dung cũng nở nụ cười. Bà không nhịn được trêu ghẹo: “Con là một cô gái tốt như vậy, không hiểu sao lúc trước mẹ lại ngu ngốc đến mức tin mấy lời đồn nhảm kia.”

 

Đông Hạ chỉ mỉm cười, không đáp.

 

 

Tại bệnh viện.

 

Hà Tu Sơ ăn cơm xong, đang trên đường từ nhà ăn quay lại khu điều trị, thì bất ngờ gặp lại cô gái tóc ngắn hôm qua.

 

Cô đeo một chiếc ba lô lớn sau lưng, ngồi một mình trên bồn hoa, mái tóc bị gió thổi rối tung, che mất nửa gương mặt.

 

Cậu chỉ hơi khựng lại một chút, rồi bước thẳng đi qua cô.

 

Không ngờ mới đi được vài bước, sau gáy liền bị một viên đá “vèo” một cái b.ắ.n trúng – đau đến thốn người.

 

Hà Tu Sơ lập tức dừng lại, nhíu mày, đưa tay ôm gáy rồi quay phắt lại.

 

Cô gái tóc ngắn vẫn ngồi trên bồn hoa, đung đưa đôi chân thon dài trắng trẻo, ánh mắt đầy khiêu khích nhìn cậu.

 

Hôm qua là thế, hôm nay cũng vậy.

 

Cô ta rõ ràng có địch ý rất lớn với mình.

 

Hà Tu Sơ nhận ra điều đó, lập tức sải bước đến trước mặt cô, cúi đầu nhìn xuống: “Tại sao lại ném tôi?”

 

Nắng trưa gắt gao phủ đầy ánh sáng trên người cô gái, khi cô ngẩng mặt lên, gương mặt ấy dường như được viền bằng một lớp ánh vàng – trắng ngần và mơ hồ.

 

Cô nhếch môi: “Trượt tay thôi.”

 

Nhìn thế nào cũng không giống vô tình.

 

Hà Tu Sơ vốn không phải người có tính kiên nhẫn, lúc này ánh mắt cậu trầm xuống, mím môi: “Tôi đã từng đắc tội gì với cô sao?” Rồi lại bổ sung một câu: “Cô tên gì?”

 

Cô gái tóc ngắn l.i.ế.m nhẹ môi, cười nhạt: “Hôm qua là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.”

 

“Lần đầu tiên?”

Hà Tu Sơ nhướng mày, rồi bất chợt bật cười, cúi người nhìn thẳng vào cô: “Thế tôi phải khó ưa đến cỡ nào, để khiến người lần đầu gặp mặt lại ghét tôi như vậy?”

 

Cậu đứng rất gần, không biết là cố tình hay vô ý, hơi thở nóng hổi của cậu phả thẳng lên mặt cô gái khiến cô thấy ngứa ngáy.

 

Cô gái tóc ngắn dừng lại một nhịp, sau đó khẽ cười, dùng ngón trỏ đẩy nhẹ n.g.ự.c cậu ra xa.

 

Cô chậm rãi nói: “Là lần đầu gặp, nhưng tôi đến Đồng Thành chính là để tìm anh.”

 

Nghe vậy, Hà Tu Sơ đứng thẳng dậy, hai tay đút túi quần, lui lại một bước, từ trên xuống dưới đánh giá cô: “Cô nhìn tầm mười tám mười chín tuổi nhỉ? Xin lỗi nhé, anh đây mới hai mươi ba, chắc không có đứa con gái nào lớn thế đâu.”

 

Nói xong, sắc mặt cô gái lạnh đi.

 

Cô nhảy xuống khỏi bồn hoa, đối mặt với cậu, từng chữ một: “Tôi vừa xuống ga tàu hôm qua thì bị móc túi, ví và điện thoại đều mất, giờ không xu dính túi, từ tối qua đến giờ chưa có gì bỏ bụng.”

 

Lời nói chẳng đầu chẳng cuối, khiến Hà Tu Sơ ngẩn người, chớp mắt: “Rồi sao? Cô không định bảo là muốn đến nhờ tôi cưu mang đấy chứ?”

 

Cô gái tóc ngắn lạnh nhạt: “Tôi không quen ai ở đây.”

 

Hà Tu Sơ suýt bật cười. Cậu nhìn cô, giọng trêu chọc: “Nhưng em gái à, anh với em cũng chẳng quen thân gì.” Rồi lại tiến gần một bước, cúi đầu: “Còn nữa, em là con gái, tùy tiện ở nhờ nhà đàn ông lạ, không sợ bị lợi dụng à? Hửm?”

 

Giọng điệu cố ý kéo dài như đang trêu đùa cô.

 

Cô gái không biểu cảm, liếc cậu một cái, hờ hững: “Anh không đánh lại tôi đâu.”

 

“…”

Hà Tu Sơ nhớ đến cảnh trưa hôm qua cô gái này quật ngã một gã cao gần mét tám… Bất giác kéo cổ áo, ho nhẹ một tiếng: “Cô nói gì thì nói, tôi cũng không đồng ý cho người lạ ở trong nhà mình đâu.”

 

Nói xong, cậu lấy ví từ túi quần ra, rút mấy tờ tiền đưa cho cô: “Cầm lấy mua chút gì ăn, rồi mua vé về chỗ của cô đi.”

 

Cô gái cúi đầu nhìn tiền trong tay, môi mím chặt.

 

Hà Tu Sơ liếc nhìn cô lần cuối, không nói gì nữa, xoay người bỏ đi.

 

Sau lưng liền vang lên tiếng nói của cô gái: “Tôi tên là Từ Yên.”

 

Hà Tu Sơ khựng lại.

 

Cô nhìn bóng lưng cậu, ngừng một lúc rồi nói tiếp: “Chị tôi tên là Từ Mạt.”

 

Hà Tu Sơ không nhớ rõ đã bao lâu rồi mình không nghe thấy cái tên đó nữa – Từ Mạt – lâu đến mức cậu cứ ngỡ bản thân đã quên rồi. Thế nhưng khi Từ Yên vừa nhắc đến, bao nhiêu ký ức như ùa về.

 

Bàn tay cậu siết lại.

 

Từ Yên nhìn cậu, giọng lạnh lẽo, ánh mắt sắc sảo: “Chị tôi từng cứu anh một mạng, còn anh thì định đối xử với em gái chị ấy như vậy sao?”

 

Hà Tu Sơ cau mày, quay lại nhìn cô, mím môi: “Nhà cô ở đâu, tôi cho người đưa về.”

 

Từ Yên vẫn lạnh lùng, cứng đầu: “Tôi không đi.”

 

Cô siết chặt mấy tờ tiền trong tay, rất lâu sau mới nói rõ ràng từng chữ: “Tôi không còn nhà nữa, còn biết đi đâu?”

 

Hà Tu Sơ khựng lại.

 

Sau đó, cậu nghe thấy cô nói tiếp:

 

“Nếu không vì anh, chị tôi cũng không c.h.ế.t rồi.”

Loading...