Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn - Chương 134: Hạ Hạ.

Cập nhật lúc: 2025-06-19 14:16:06
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong phòng sách rộng lớn, một hồi chuông điện thoại vang lên phá vỡ sự yên tĩnh.

Người đàn ông dừng tay đang lật tài liệu lại, liếc mắt nhìn màn hình điện thoại hiển thị cuộc gọi đến, ánh mắt thoáng tối lại.

Cuộc gọi được kết nối.

Ở đầu dây bên kia, giọng nói thong thả của Hà Tu Sơ vang lên một cách bình tĩnh: “Gần đây có khỏe không, anh Lục?”

Người đàn ông cầm cây bút máy, lạnh nhạt thốt ra hai chữ: “Rất tốt.”

Hà Tu Sơ cũng không vòng vo với anh nữa, nói thẳng: “Ngày mai có rảnh không, chúng ta gặp nhau một chút.” Cuối cùng còn bổ sung thêm: “Tôi có một thứ trong tay, có lẽ anh sẽ rất hứng thú.”

Người đàn ông im lặng trong chốc lát, bình tĩnh mở miệng: “Được.”

Sau khi nói rõ địa điểm và thời gian gặp mặt, đối phương liền cúp máy.

Người đàn ông vừa đặt điện thoại xuống, cửa phòng sách liền bị ai đó đẩy ra từ bên ngoài, Đông Hạ bưng một ly sữa đi vào.

Cô bước đến trước mặt anh, đặt ly sữa lên bàn, dặn dò: “Nhớ phải uống hết.”

Dáng vẻ của người phụ nữ lúc này như một phụ huynh đang giám sát con cái ăn cơm.

Người đàn ông khẽ cong môi: “Được.”

Lông mày và đôi mắt anh dịu dàng mang theo chút mềm mại, nhìn người phụ nữ, giọng khàn khàn: “Ngủ sớm một chút.”

Đông Hạ không nói gì, ngày mai cô còn phải phẫu thuật cho An An, đêm nay quả thực nên nghỉ ngơi thật tốt để dưỡng sức.

Cô gật gật đầu, nhắc anh: “Anh cũng đừng làm việc quá khuya.” Cô vừa quay người định rời đi, người đàn ông đột ngột gọi cô lại.

 

“Hạ Hạ.”

Đông Hạ khựng lại, lưng cứng đờ.

Cô chậm rãi quay đầu, nhìn người đàn ông đang ngồi sau bàn làm việc, khẽ nhếch môi: “Sao vậy?”

Ánh mắt người đàn ông đen thẫm, giọng điệu dịu dàng: “Chúc ngủ ngon.”

Đông Hạ nhìn chăm chú gương mặt thanh tú của anh, im lặng một giây, rồi mỉm cười: “Chúc ngủ ngon.”

Sau khi người phụ nữ rời đi, ý cười nơi khóe môi Lục Ly dần dần tan biến, ánh mắt cũng không còn dịu dàng như trước.

Anh cúi đầu tiếp tục nhìn tài liệu trong tay, giữa đôi mày lộ rõ vẻ lạnh lùng sắc bén.

 

 

Ngày hôm sau, trong một nhà hàng kiểu Hồng Kông.

Lục Ly đến sớm mười phút so với thời gian đã hẹn, không ngờ Hà Tu Sơ còn đến sớm hơn anh, đã ngồi sẵn chờ ở chỗ hẹn.

Hai người ngồi đối diện nhau.

Hà Tu Sơ đang ăn sáng rất ngon lành.

Lục Ly cũng không vội, đôi chân dài bắt chéo thoải mái, bình thản chờ anh ta.

Mười phút sau, Hà Tu Sơ ăn xong, anh ta ngẩng đầu nhìn người đàn ông đối diện, nhướng mày: “Sao, anh không ăn chút gì à?”

Lục Ly hờ hững mở miệng: “Tôi ăn rồi.”

Hà Tu Sơ khựng lại một chút, à, cậu ta quên mất người đàn ông ngồi trước mặt là người đã có gia đình, ở nhà còn có một người vợ xinh đẹp, chắc chắn là ăn xong bữa sáng tình yêu do vợ nấu rồi mới ra ngoài, đâu như mấy người độc thân như bọn họ, không ai nấu ăn cho.

Vô hình trung bị nhồi một miếng “cơm chó”, tâm trạng của Hà Tu Sơ có chút ức chế.

 

Cậu ta cầm ly nước trắng trên bàn lên uống một ngụm, bảo phục vụ dọn sạch những món ăn thừa trên bàn, rồi mới vào thẳng vấn đề.

 

Lục Ly hỏi cậu ta: “Thứ mà tôi hứng thú đâu?”

Hà Tu Sơ nở nụ cười đầy ẩn ý: “Đừng vội, có mua có bán mới gọi là giao dịch, đúng không? Nếu đưa cho anh miễn phí, chẳng phải tôi thiệt to rồi sao?”

Lục Ly sớm đã đoán được cậu ta sẽ giở trò này, nhàn nhạt cong môi: “Cũng đúng, nhưng tôi cũng cần biết thứ mà cậu nói… có đáng để giao dịch hay không chứ?”

Ánh mắt của người đàn ông ẩn chứa vẻ châm chọc lờ mờ, thần thái và giọng nói đều mang cảm giác xa lạ.

Hà Tu Sơ khựng lại, nhưng nhanh chóng trở về vẻ bình thường.

Cậu ta móc ra một chiếc USB từ túi áo, đặt lên bàn, cười hờ hững: “Trong này có một đoạn ghi âm cuộc trò chuyện giữa Hà Chí Thành và Phó Hạ Viễn, có đáng giá hay không, anh tự quyết định.”

Cậu ta đem quyền quyết định ném lại cho đối phương.

Lục Ly nhàn nhạt liếc mắt nhìn chiếc USB trên bàn, im lặng một lúc, rồi mở miệng: “cậu muốn biết điều gì?”

Anh đã tự nguyện mắc câu.

Hà Tu Sơ nhếch môi, ánh mắt sâu thẳm khó đoán, bật ra hai chữ: “Tất cả.”

Cậu ta dừng lại vài giây, nói thêm: “Những người khác tôi không quan tâm, tôi chỉ muốn biết, anh đang nắm giữ bí mật gì của Hà Chí Thành, tôi muốn biết tất cả.”

Lục Ly tựa lưng vào ghế, ánh mắt nhìn thẳng về phía cậu ta.

Anh im lặng mấy giây, chậm rãi nhai lại hai từ ấy: “Bí mật?” Sau đó bật cười, ánh mắt tối lại, giọng nói trầm thấp: “Cậu muốn biết bí mật nào? Là việc Hà Chí Thành cấu kết với Phó Hạ Viễn rửa tiền trong sòng bạc ngầm? Hay là vụ án bắt cóc năm xưa mà chính ông ta là người đứng sau, khiến em trai tôi chết?”

Lời vừa dứt, đồng tử của Hà Tu Sơ co rút mạnh, sững người tại chỗ.

Trước đây cậu ta từng nghe nói đến vụ bắt cóc của nhà họ Lục, tuy rằng giờ đây trên mạng hay báo chí đều không tìm thấy bất kỳ tin tức nào liên quan đến vụ án năm đó. Nhưng vụ bắt cóc ấy từng chấn động khắp thành phố Đồng Thành, đến nay vẫn có những lời đồn rải rác.

Nghe nói năm đó sau khi người đứng đầu nhà họ Lục – Lục Kình Viễn giao tiền chuộc xong, không hiểu vì sao bọn bắt cóc lại g.i.ế.c con tin, thiêu sống nhị thiếu gia nhà họ Lục.

Lục Kình Viễn cũng vì chuyện đó mà xuất huyết não qua đời.

Một gia tộc danh giá từng khiến bao người ngưỡng mộ, chỉ sau một đêm nhà tan cửa nát, khiến cả thành phố xôn xao bàn tán.

Chỉ là về sau toàn bộ tin tức báo chí đều bị áp xuống một cách kỳ lạ, không ai biết rõ tình hình sau đó ra sao.

Hà Tu Sơ lấy lại tinh thần, sắc mặt cậu ta trở nên phức tạp, giọng nói nặng nề: “Hung thủ vụ bắt cóc nhà họ Lục năm đó chẳng phải đã bị bắt và xử tử rồi sao? Liên quan gì đến Hà Chí Thành?”

Lục Ly nhìn cậu ta, không nói gì.

Hà Tu Sơ đối diện với đôi mắt lạnh lẽo, hờ hững kia, cả người rõ ràng run lên.

 

 

Cậu ta mím môi, im lặng hồi lâu, do dự mở miệng: “Tại sao ông ta lại làm như vậy?”

 

Ánh mắt của Lục Ly dừng lại trên gương mặt tái nhợt của cậu ta, ngón tay nhẹ gõ lên mặt bàn, giọng điệu bình tĩnh và lạnh lùng: “Năm đó nhà họ Hà gặp khủng hoảng kinh tế, Hà Chí Thành tìm đến cha tôi cầu viện nhưng không được, liền liên thủ với Phó Hạ Viễn bắt cóc tôi và Lục Lâm, muốn dùng chuyện đó để đổi lấy cổ phần và một khoản tiền lớn từ tập đoàn Lục thị.”

 

“Nếu đã lấy được tiền rồi, tại sao họ còn…”

 

Tại sao còn phải thiêu c.h.ế.t Lục Lâm?

 

Ngón tay đang gõ bàn của Lục Ly đột nhiên dừng lại, ánh mắt u tối khó dò, môi mỏng hé mở: “Có lẽ là vì, Lục Lâm đã từng nhìn thấy mặt hai người họ, Hà Chí Thành sợ sau này bị nhận diện nên mới thiêu c.h.ế.t Lục Lâm, tưởng rằng làm như vậy có thể che giấu tất cả.”

 

Hà Tu Sơ luôn biết Hà Chí Thành là kẻ bạc tình m.á.u lạnh, nhưng không ngờ ông ta lại có thể tàn nhẫn đến mức này.

 

Ngay cả một đứa trẻ chưa đầy mười tuổi cũng không buông tha.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mua-ha-trong-anh-hoang-hon/chuong-134-ha-ha.html.]

 

Cậu ta nhìn người đàn ông đối diện với vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, mãi không đoán được đối phương đang nghĩ gì.

 

Nếu là người bình thường, sau khi biết được sự thật này chắc chắn sẽ không thể giữ được bình tĩnh, tìm mọi cách để báo thù, thế nhưng anh ta lại như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh đến mức dị thường.

 

Nhưng nghĩ lại, anh ta là Lục Ly.

 

Nếu là người dễ bị rối loạn như vậy, thì Phó Hạ Viễn và Hà Chí Thành cũng chẳng cần phí bao nhiêu tâm sức để tìm mọi cách loại bỏ anh ta.

 

Hà Tu Sơ thu lại dòng suy nghĩ, đẩy chiếc USB trên bàn về phía người đàn ông trước mặt, nhếch môi: “Tôi nghĩ, vụ trao đổi này anh sẽ không thấy lỗ đâu.”

 

Lục Ly liếc qua chiếc USB, môi mỏng khẽ cong lên: “Vậy sao.”

 

Hà Tu Sơ đã đứng dậy, cúi mắt nhìn anh ta, đột nhiên hỏi: “Bác sĩ Hứa có biết anh đang làm gì không?”

 

Lục Ly nhìn cậu ta một cái, không nói gì.

 

Thấy vậy, Hà Tu Sơ nhướng mày, cười khẽ, cũng không hỏi thêm, quay người rời đi.

 

Nhìn bóng dáng người đàn ông biến mất khỏi tầm mắt, ánh nhìn của Lục Ly lại lần nữa rơi lên chiếc USB trên bàn, ánh mắt sâu thẳm phức tạp.

 

 

Buổi trưa, sau khi ăn xong, Phương Huệ bảo người giúp việc nghỉ ngơi, còn mình thì lén lút đi vào thư phòng của Hà Chí Thành.

 

Thư phòng của Hà Chí Thành bình thường không có sự cho phép của ông ta thì không ai được phép tự ý vào dọn dẹp. Cô đoán chắc bên trong có cất giấu thứ gì quan trọng, nếu không sao lại không muốn ai động vào.

 

Phòng khá rộng.

 

Phương Huệ ngồi sau bàn làm việc, lần lượt kéo mở từng ngăn kéo, lục tung lên, muốn tìm vài thứ có giá trị.

 

Cô gần như đã lục hết những nơi có thể tìm, nhưng lại chẳng thấy được tài liệu hữu ích nào.

 

Cô bực bội vò tóc, ánh mắt lướt qua dãy giá sách trước mặt, nơi đó xếp đầy những quyển sách đủ thể loại.

 

Không biết nghĩ tới điều gì, cô đứng dậy đi tới đó.

 

Cô cẩn thận dò xét từng góc của giá sách, đoán xem có chỗ nào là ngăn bí mật hay không.

 

Vừa nghĩ như vậy, tay cô đã thò vào phía sau giá sách, mò mẫm một lúc thì bất ngờ chạm vào một vật giống túi tài liệu.

 

Trong lòng cô khẽ vui mừng, lập tức kéo nó ra.

 

Túi tài liệu có vẻ cũ kỹ, trông như đã để ở đó rất lâu.

 

Cô vội vã cầm điện thoại đặt trên bàn lại, nhanh chóng mở túi tài liệu ra, lấy hết bên trong ra xem.

 

Bên trong chỉ có vài tập tài liệu, không có thứ gì khác.

 

Kỳ lạ, tài liệu quan trọng như vậy, tại sao Hà Chí Thành lại không cất vào két mà lại giấu sau giá sách?

 

Phương Huệ khẽ nhíu mày, cô ngồi bệt dưới đất, cẩn thận nhìn kỹ nội dung trong tài liệu.

 

Khi vô tình nhìn thấy một tập hồ sơ có tiêu đề “Chuyển nhượng cổ phần”, ánh mắt cô thoáng ngưng đọng vài giây.

 

Cô đọc nhanh phần nội dung, đến đoạn sau, vẻ mặt cô đã không còn từ nào để hình dung ngoài kinh hoàng.

 

Cô còn định xem tiếp một tập khác thì đột nhiên nghe thấy tiếng quản gia vang lên dưới lầu với vẻ ngạc nhiên: “Ông chủ, sao ông lại về rồi?”

 

Giọng nói quen thuộc của người đàn ông lập tức vang lên: “Quên mang một tập tài liệu, quay lại lấy.”

 

Nghe thấy tiếng bước chân ông ta đang lên lầu, đồng tử Phương Huệ co lại, tim đập thình thịch.

 

Cô vội vàng sắp xếp lại toàn bộ tài liệu, nhét lại vào túi, rồi cất vào chỗ cũ sau giá sách.

 

Cô nhìn quanh một lượt xác nhận thư phòng vẫn giữ nguyên trạng ban đầu, sau đó tùy tiện rút một quyển sách trên kệ ra, ổn định cảm xúc, rồi bước ra ngoài một cách bình tĩnh.

 

Tay cô vừa đặt lên tay nắm cửa thì cánh cửa đã bị người từ bên ngoài đẩy ra.

 

Hà Chí Thành nhìn thấy cô trong thư phòng thì khựng lại, sau đó ánh mắt tối sầm xuống: “Sao em lại ở trong này?”

 

Phương Huệ nhìn ông ta, giả vờ ngạc nhiên, giải thích: “Em hơi rảnh, nên lên đây tìm một quyển sách đọc.”

 

Ánh mắt Hà Chí Thành lướt qua quyển sách trong tay cô, rồi nhìn vào bên trong thư phòng phía sau cô, sắc mặt căng lên: “Anh đã nói rồi, không có sự cho phép của anh, ai cũng không được tự tiện vào đây, em quên rồi sao?”

 

Phương Huệ thoáng giật mình.

Loading...