Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn - Chương 132: Anh là Lục Hà.

Cập nhật lúc: 2025-06-19 13:59:31
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong phòng ngủ, ánh đèn trắng dịu nhẹ chiếu xuống, ánh sáng bao phủ hai người, làm cho khuôn mặt họ trở nên mơ hồ, không rõ ràng.

 

Lục Hà nhìn cô một lúc, môi mỏng khẽ động: “Anh là.”

 

Anh nói: “Anh là Lục Hà.”

 

Đông Hạ siết chặt tờ báo trong tay, ánh mắt cô trong suốt, con ngươi phản chiếu gương mặt điển trai của người đàn ông.

 

Cô mím môi: “Em còn tưởng…”

 

Tưởng rằng anh là Lục Ly.

 

Lục Hà dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của cô, ánh mắt trầm xuống đôi chút, anh bước tới, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

 

Giọng nói của anh khàn khàn, mang theo chút dỗ dành: “Yên tâm, anh không sao.”

 

Ánh mắt anh rơi lên đống tài liệu chất đống trên bàn phía sau lưng cô, đôi mắt hiện lên tia thâm trầm khó đoán, rồi nói tiếp: “Đi thôi, anh sấy tóc cho em.”

 

Anh không hề giải thích gì về tờ báo kia, hiển nhiên là không muốn cô biết quá nhiều.

 

Đông Hạ hiểu anh, cũng thông cảm cho anh. Cô biết anh chắc chắn có suy nghĩ riêng, nên không tiếp tục truy hỏi về chuyện đó nữa.

 

Chỉ cần cô biết anh là Lục Hà, cảm giác bất an trong lòng cũng dần dần tan biến. Cô để mặc cho anh nắm tay, dắt cô đến bên giường, ngồi xuống để anh giúp sấy khô tóc.

 

Bên ngoài, đêm tối sâu thẳm, ánh trăng lờ mờ như màn lụa mỏng phủ lên cả thành phố, khắp nơi đều yên ắng, bóng cây lay động mờ nhạt.

 

Trong căn phòng ngủ ấm áp, chỉ còn lại tiếng máy sấy tóc “ù ù”, tĩnh lặng đến dị thường.

 

Khi tóc của cô đã khô gần hết, Lục Hà tắt máy sấy, giọng nói trầm thấp cũng vang lên: “Kẻ phóng hỏa g.i.ế.c c.h.ế.t Lục Lâm năm đó… vẫn chưa bị pháp luật trừng trị.”

 

Lời vừa dứt, Đông Hạ sững người, ánh mắt khựng lại vài giây.

 

Lục Hà cất máy sấy đi, ngồi xuống trước mặt cô, ánh mắt đen thẫm hiếm khi nghiêm túc đến vậy.

 

Đông Hạ thất thần trong chốc lát, dường như mới tìm lại được giọng nói của mình, kinh ngạc hỏi: “Anh nói gì cơ? Hung thủ năm đó chẳng phải đã bị bắt rồi sao? Còn bị tuyên án tử hình mà?”

 

Đó là những gì Thẩm Nhất Hàng từng nói với cô.

 

Lục Hà mím môi, vẻ mặt anh thoáng nghiêm nghị.

 

Đông Hạ như đã đoán ra điều gì, đồng tử khẽ co lại, cô nhớ tới tờ báo vừa nãy, lại nhìn về phía Lục Hà, nhíu mày: “Ý anh là… người bị bắt năm đó chỉ là kẻ thế tội?”

 

Vụ việc đã trôi qua hơn mười năm, nếu không có manh mối mới, Lục Hà cũng sẽ không khẳng định chắc chắn như vậy.

 

Cô ngừng một chút, do dự hỏi: “Anh đã tìm được hung thủ thật sự rồi sao?”

 

Lục Hà im lặng hồi lâu, ánh mắt dừng lại nơi đôi mắt cô, hỏi ngược lại: “Em có muốn biết không?”

 

Vốn dĩ, anh đã quyết định sẽ không nói với cô, giấu đi tất cả, không muốn cô bị cuốn vào những rắc rối phức tạp.

 

Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc, sau đêm nay, có thể cô sẽ mãi day dứt và bất an vì tờ báo đó… anh không thể tiếp tục giấu cô được nữa.

 

Anh không muốn vì mình mà khiến cô phải gánh bất kỳ nỗi nghi hoặc nào. Cũng không muốn chuyện năm đó ảnh hưởng đến cuộc sống và công việc của cô.

 

Đông Hạ dĩ nhiên nhận ra, anh đang lo lắng cho cảm xúc của cô.

 

Có lẽ cô đã mơ hồ đoán ra lý do tại sao Lục Hà không muốn cô biết — có lẽ bởi vì… kẻ đó là người mà cô quen biết.

 

Chuyện đã xảy ra mười mấy năm trước.

 

Vừa đủ độ tuổi, lại có năng lực và thủ đoạn gây án như vậy.

 

Trong đầu cô chỉ hiện lên một cái tên.

 

Ánh mắt Đông Hạ trở nên phức tạp hơn bao giờ hết, cổ họng cô như nghẹn lại, khó khăn mở lời: “Là… Phó Hạ Viễn sao?”

 

Cô vẫn luôn thông minh và nhạy cảm đến mức đáng sợ.

 

Lục Hà không ngạc nhiên khi cô đoán ra. Anh siết c.h.ặ.t t.a.y cô, dùng sự im lặng thay cho câu trả lời.

 

Mặc dù đã đoán được, nhưng trong lòng Đông Hạ vẫn không khỏi kinh hoàng. Trái tim như bị ai đó siết lại, nhói lên từng cơn đau.

 

Cô nhìn chằm chằm vào anh, hồi lâu không nói được lời nào.

 

Thế giới này đôi khi thật trớ trêu. Vòng đi vòng lại, tìm kiếm bao năm, thì ra hung thủ lại ở ngay bên cạnh, thậm chí còn là cha dượng của cô.

 

Mỉa mai biết bao?

 

Cô không biết, vào khoảnh khắc Lục Hà biết được chân tướng năm xưa, trong lòng anh có cảm xúc gì. Cô chỉ biết, bản thân lúc này rất hoang mang.

 

Cô phải làm sao để an ủi người đàn ông trước mặt?

 

Cô nên làm gì, có thể làm gì, và phải làm gì?

 

Ánh mắt Lục Hà dịu dàng nhìn cô, anh thấy rõ khóe mắt cô đang dần đỏ lên, môi anh khẽ mím lại.

 

Anh nửa đùa nửa thật: “Lục phu nhân, khả năng chịu đựng của ông xã em vẫn ổn mà.”

 

Đông Hạ chẳng thể cười nổi, cô nhìn anh, chau mày: “Nhưng ngài Lục à, khả năng chịu đựng của bà xã anh thì không được như vậy.”

 

Nói xong, hai người nhìn nhau một lúc, rồi không hẹn mà cùng bật cười.

 

Đông Hạ khẽ thở dài, bất lực nhếch môi: “Dù anh có cười quyến rũ đến đâu, em cũng chẳng vui lên nổi.”

 

Lục Hà kéo cô lại gần, một tay đỡ gáy cô, đặt lên trán cô một nụ hôn.

 

Giọng anh khàn khàn, mang theo chút dụ dỗ: “Vậy phải làm sao đây?”

 

Không chỉ Lục Hà bất lực trước Đông Hạ, mà Đông Hạ cũng luôn không thể làm gì trước anh.

 

Chỉ cần anh dịu dàng một chút, cô liền không còn sức chống đỡ.

 

Rõ ràng trong chuyện lần này, người cần được an ủi là anh — nhưng cuối cùng, chính anh lại quay sang an ủi cô.

 

Đông Hạ cũng không hiểu vì sao mọi thứ lại thành ra thế này. Có lẽ, từ đầu đến cuối, người đàn ông này vẫn luôn như vậy:

Chỉ cần trong lòng có tâm sự, anh đều chọn cách giấu kín, không muốn ai biết.

 

Anh ấy đã quen với việc nhẫn nhịn.

 

Nhưng cô thì không. Cô không quen việc anh đem mọi vui buồn giấu tận trong lòng, chỉ để cô thấy được mặt ôn hòa, rồi tự mình âm thầm chịu đựng tất cả bóng tối.

 

Đông Hạ cau mày, rướn người chui vào lòng anh, ôm chặt lấy anh.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mua-ha-trong-anh-hoang-hon/chuong-132-anh-la-luc-ha.html.]

Giọng cô nghèn nghẹn:

“Lục Hà, đừng như vậy nữa.”

 

Cằm anh tựa lên đầu cô, hơi thở quấn lấy mùi dầu gội thơm nhẹ từ mái tóc cô, rất dễ chịu.

 

Khóe môi anh khẽ cong lên, như nhượng bộ:

“Được.”

 

Anh đồng ý rất nhanh.

 

Đông Hạ ngẩn ra, ngước mắt nhìn anh, nghi ngờ hỏi:

“Anh có biết em đang nói gì không?”

 

Lục Hà cúi đầu, nhân tiện hôn nhẹ lên chóp mũi cô, giọng trầm thấp, như rót vào tai:

“Em đang xót anh, anh biết mà.”

 

Mặc dù giọng điệu nghe có chút tự đắc, nhưng Đông Hạ không phản bác — vì anh nói đúng.

 

Cô đúng là đang xót xa cho anh.

 

Xót xa vì trong lòng anh rõ ràng đau đớn đến vậy, nhưng lại còn phải cố tỏ ra như không có chuyện gì, chỉ để cô không phải lo.

 

Nếu không vô tình nhìn thấy tờ báo kia, tối nay cô thậm chí chẳng phát hiện ra điều gì khác lạ ở anh — làm vợ mà sơ suất đến thế, thật quá thất trách.

 

Lục Hà biết cô đang suy nghĩ lung tung gì đó, anh siết chặt cánh tay, ôm cô ngã xuống lớp chăn ấm mềm mại.

 

Hai người nằm đối diện nhau, khoảng cách rất gần.

 

Khi nói chuyện, hơi thở của cả hai quấn lấy nhau.

 

Đông Hạ nhìn anh, ánh mắt trong veo:

“Anh định làm gì đúng không?”

 

Lục Hà ánh mắt hơi d.a.o động, cố tình bóp méo câu hỏi của cô, cười mỉm:

“Ý em là… lát nữa à?”

 

Đông Hạ trừng mắt lườm anh một cái, cau mày:

“Em đang nói đến Phó Hạ Viễn.”

 

Một khi đã biết Phó Hạ Viễn là hung thủ, với tính cách của anh Lục nhà cô, nếu không làm gì thì đúng là không giống anh chút nào.

 

Lục Hà xoa đầu cô, giọng trầm thấp:

“Ừ.”

 

Ừ?

Là ý gì?

 

Đông Hạ không hiểu, nhìn anh đầy nghi hoặc.

 

Lục Hà ngắm cô vài giây, rồi siết cô vào lòng, cằm lại tựa lên đầu cô.

 

Anh nói:

“Sau này hẵng nói.”

 

Mặt cô vùi trong n.g.ự.c anh, nghe thấy câu nói ấy liền không hỏi tiếp nữa.

 

Hương vị thanh sạch dịu nhẹ từ người anh len vào mũi, khiến cô thấy yên ổn lạ kỳ.

 

Lục Hà từ từ nhắm mắt lại, không làm gì thêm, chỉ lặng lẽ ôm cô như thế.

 

Ngoài cửa sổ, màn đêm dày đặc, gió lùa qua tán cây phát ra tiếng xào xạc, cả thế giới chìm trong tĩnh lặng.

 

Khoảng ba giờ sáng, người đàn ông tỉnh giấc.

 

Anh kéo chăn đắp lại cho cô, nhẹ nhàng rời khỏi giường, bước ra khỏi phòng ngủ.

 

Cửa mở ra rồi lại khép lại.

 

Không bao lâu sau, Đông Hạ nằm trên giường chậm rãi mở mắt, trong ánh sáng lờ mờ, có thể thấy ánh nhìn cô u tối phức tạp.

 

Đèn tường màu vàng nhạt nơi phòng khách đã bật.

 

Người đàn ông ngồi trên sofa, không biết từ lúc nào đã châm một điếu thuốc.

 

Khói thuốc lượn lờ, che mờ gương mặt góc cạnh lạnh lùng của anh.

 

Đôi môi mỏng mím chặt.

 

Ánh mắt tối tăm như vực sâu không đáy, nhìn không ra chút ánh sáng.

 

Trong đầu anh như một cuốn phim đang phát lại những hình ảnh từ rất lâu, rất lâu về trước.

 

Một tầng hầm tối tăm ẩm thấp, đầy mùi sơn xộc vào mũi, không khí ngột ngạt tới nghẹt thở.

 

Một người đàn ông lực lưỡng bước vào, tiếng chân nện nặng nề. Trong tay ông ta là một cây gậy gỗ đặc, từng cú quật xuống hai đứa trẻ gầy yếu, mặc kệ lời van xin, miệng mắng chửi tục tĩu, nước bọt b.ắ.n tung.

 

Rất nhanh, không khí đã ngập tràn mùi m.á.u tanh nồng.

 

Cảnh chuyển.

 

Trước mắt anh là biển lửa, khói trắng dày đặc bao trùm mọi nơi.

 

Bên ngoài biệt thự là đám đông vây quanh, còi xe cảnh sát và xe cứu thương kêu inh ỏi, cậu bé bị người lớn giữ chặt, chỉ có thể trơ mắt nhìn lính cứu hỏa lần lượt lao vào. Ngọn lửa dần được dập tắt, nhưng không mang được đứa trẻ còn lại ra.

 

Bao người vây quanh hỏi han, an ủi, nhưng cậu bé như không nghe thấy gì, chỉ đứng đờ ra, không một giọt nước mắt.

 

Ngay lúc đó, toàn bộ những hình ảnh rực rỡ trong đầu anh vụt chuyển sang màu đen.

 

Tàn thuốc rơi xuống ngón tay.

 

Anh sực tỉnh, ánh mắt trở lại với màu sắc lạnh lẽo và xa cách.

 

Sắc mặt u ám đến cực điểm, anh giũ tàn thuốc, hít sâu một hơi rồi dụi điếu thuốc trong gạt tàn, đứng dậy quay về phòng ngủ.

 

Trong phòng, người phụ nữ vẫn nằm im lìm như khi anh rời đi, nhịp thở đều đặn.

 

Anh vén chăn, nằm xuống bên cạnh, đưa tay kéo cô vào lòng, chỉ khi ôm cô, lồng n.g.ự.c mới không còn lạnh lẽo đến vậy.

 

Anh hôn nhẹ lên trán cô, nhìn cô một lúc mới khép mắt lại.

 

Không biết bao lâu sau, hơi thở của anh dần trở nên ổn định.

 

Trong lòng anh, người phụ nữ khẽ mở mắt.

Loading...