Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn - Chương 131: Anh là Lục Hà sao?

Cập nhật lúc: 2025-06-19 13:48:12
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bên trong văn phòng rộng lớn, ánh nắng từ bên ngoài cửa sổ len vào, nhưng vẫn không thể xua tan bầu không khí u ám nặng nề.

Giang Mạc đã rời đi.

Lục Hà vẫn đứng trước cửa sổ sát đất, dáng người cao lớn thẳng tắp, gương mặt lạnh lùng, đang cúi đầu nhìn quang cảnh bên ngoài.

 

Ánh mặt trời chói chang bao phủ lấy anh, như thể phủ một lớp ánh vàng rực rỡ quanh người anh.

Trong tai anh vẫn còn vang vọng những lời cuối cùng mà Giang Mạc để lại trước khi rời đi—

 

“Phó Hạ Viễn g.i.ế.c cha tôi là vì ông ta có liên quan đến vụ bắt cóc anh và em trai anh năm xưa.”

“Hiện tại tôi chưa có bằng chứng trực tiếp, nhưng có thể suy đoán rằng Hà Chí Thành cũng dính líu đến vụ việc năm ấy, có lẽ hắn mới là kẻ đứng sau giật dây, hoặc ít nhất cũng là đồng phạm.”

“Năm năm trước, Lục Ly từng mạo hiểm xâm nhập sòng bạc ngầm của Hà Chí Thành để điều tra, nhưng không tìm được bằng chứng xác thực. Sau khi bị lộ hành tung, cậu ấy còn bị b.ắ.n một phát.”

“Tôi nói cho anh biết những điều này, không phải vì tôi tốt bụng nhân từ gì đâu, mà là bởi vì tình hình bây giờ đã rất phức tạp.”

“Phó Hạ Viễn đã phát hiện ra chúng ta đang điều tra hắn, chắc chắn sẽ có hành động. Trước khi chúng ta tóm gọn bọn họ, tốt nhất anh nên giữ mạng sống cho nguyên vẹn.”

 

Giọng nói của Giang Mạc dần tan biến trong tai.

Lục Hà nhìn bầu trời xanh và mây trắng bên ngoài cửa sổ, đôi mắt đen thẳm như vực sâu dần trở nên u ám khó dò.

 

Anh mím chặt môi, đường viền quai hàm sắc lạnh, toàn thân toát ra hơi thở lạnh lẽo đến rợn người.

Một lát sau, thư ký gõ cửa bước vào, trong tay ôm một chồng tài liệu dày đặt lên bàn làm việc trước mặt anh.

 

Cô xoa xoa cánh tay mỏi nhừ, liếc nhìn người đàn ông đang đứng im trước cửa sổ, cung kính nói:

“Ngài Lục, đây là tổng hợp các dự án hiện tại mà Tập đoàn Phó thị và Hà thị đang hợp tác với các công ty khác, theo yêu cầu của ngài. Xin mời xem qua.”

 

“Ừ, tôi biết rồi.”

Giọng anh rất trầm thấp, lạnh lẽo đến mức người ta khó nhận ra.

Thư ký thoáng sững người. Từ khi đi làm đến giờ, rất hiếm khi cô thấy anh lạnh lùng nghiêm túc đến vậy.

 

Cô âm thầm đoán, có lẽ là do gần đây vụ việc với Tập đoàn Hà thị bị giới truyền thông bới móc, khiến anh phải đau đầu lo lắng.

 

 

Chiều muộn, tại nhà họ Phó.

 

Trong thư phòng yên tĩnh trang nhã, bất chợt vang lên một tiếng vỡ loảng xoảng của thủy tinh.

Mảnh vỡ văng đầy trên sàn, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.

 

Phó Hạ Viễn đôi mắt đỏ ngầu, siết chặt điện thoại gầm lên:

“Vô dụng, toàn là một lũ vô dụng, ngay cả một người cũng không trông nổi, tôi giữ các người lại làm gì!”

“Mau nghĩ cách giải quyết cho tôi, nếu không thì đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa!”

 

Trợ lý bước vào, thấy cảnh tượng hỗn loạn thì khựng lại một chút, đứng chững ở cửa, không dám vào trong.

 

Phó Hạ Viễn giận đến n.g.ự.c phập phồng, mu bàn tay nổi gân xanh vì siết điện thoại quá chặt, sắc mặt đỏ bừng:

“Tôi cho các người ba ngày. Nếu vẫn chưa xử lý xong, giao dịch lập tức hủy bỏ!”

 

Nói xong, ông ta dứt khoát ngắt máy.

Lúc này, trợ lý mới dè dặt bước vào, khẽ gọi:

“Phó tổng, ngài không sao chứ?”

 

Phó Hạ Viễn ngồi xuống ghế, nhíu mày xoa trán, sắc mặt vẫn chưa dịu lại.

Một lúc lâu sau, ông ta mới ngẩng đầu, cau mày hỏi:

“Sao cậu lại tới?”

 

Trợ lý nhanh chóng đáp:

“Phó tổng, tôi có việc quan trọng cần báo.”

 

Phó Hạ Viễn nhíu mày sâu hơn:

“Chuyện gì?”

 

Trợ lý ngập ngừng một chút rồi nói thật:

“Người của chúng ta bên trong Tập đoàn Lục thị vừa báo lại, hôm nay Lục Hà đột ngột yêu cầu thư ký tổng hợp toàn bộ dự án đang triển khai giữa chúng ta với Hà thị.”

 

Anh ta dừng lại, đoán:

“Phó tổng, chẳng lẽ… hắn định giở trò trong những dự án này?”

 

Nét mặt Phó Hạ Viễn trở nên nghiêm trọng, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn theo một nhịp điệu đều đặn.

Lục Hà điều tra tiến độ các dự án để làm gì?

Chẳng lẽ hắn đã biết được điều gì rồi?

 

Ông ta mím môi, lạnh lùng dặn dò:

“Tạm thời án binh bất động, tiếp tục theo dõi.”

Ông ta muốn xem thử, rốt cuộc Lục Hà định giở trò gì.

 

Trợ lý gật đầu. Khi anh ta chuẩn bị rời đi thì Phó Hạ Viễn lại đột ngột gọi lại, ánh mắt sắc bén:

“Phu nhân dạo này có gì bất thường không?”

 

Trợ lý khựng lại, lắc đầu:

“Vẫn như cũ, không tiếp xúc với người lạ nào cả.”

 

Phó Hạ Viễn khẽ gật đầu, trầm ngâm:

“Ừm. Được rồi, cậu lui xuống đi.”

 

Trợ lý đáp lời rồi khép cửa thư phòng lại.

Anh ta vừa bước ra ngoài, còn chưa kịp thở phào thì đã nghe tiếng bước chân từ đầu cầu thang.

 

Quay đầu nhìn lại, thấy Quách Uyển Như đang bưng đĩa trái cây đi lên.

Khi thấy anh ta, bà nhẹ nhàng gật đầu.

Trợ lý cúi đầu lễ phép:

“Phu nhân, tôi xin phép đi trước.”

 

Quách Uyển Như mỉm cười:

“Ừ, đi cẩn thận.”

 

Hai người lướt qua nhau.

Bà gõ cửa vài cái rồi đẩy cửa bước vào thư phòng.

Trợ lý vừa đi xuống cầu thang, vừa nghe tiếng cửa đóng lại phía sau, bất giác dừng chân quay đầu nhìn.

 

Ánh mắt anh ta rất phức tạp.

 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mua-ha-trong-anh-hoang-hon/chuong-131-anh-la-luc-ha-sao.html.]

Bên trong thư phòng, Quách Uyển Như nhìn thấy tình cảnh bừa bộn dưới sàn cũng không lấy làm ngạc nhiên.

Khi còn ở dưới lầu, bà đã nghe thấy tiếng động trong thư phòng nên mới cố ý sai người chuẩn bị trái cây, đích thân đem lên.

 

Bà đặt đĩa trái cây lên bàn, nhặt mấy quyển sách rơi dưới đất rồi sắp lại chỗ cũ, sau đó bước đến sau lưng người đàn ông.

Phó Hạ Viễn chống tay lên trán, nhắm mắt, trông đầy vẻ phiền muộn.

 

Bất chợt, một đôi tay lạnh mát nhẹ nhàng xoa bóp hai bên thái dương của ông ta.

Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói dịu dàng của Quách Uyển Như:

“Sao thế? Lại có chuyện gì khiến anh không vui à?”

 

Phó Hạ Viễn hơi dừng lại, khàn giọng đáp:

“Ừm.”

 

Quách Uyển Như ân cần xoa bóp thái dương cho ông ta, giả vờ hỏi một cách vô tình:

“Có phải lại là chuyện của công ty không?”

 

Phó Hạ Viễn tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, giọng nhàn nhạt: “Ừm, chỉ là vài kẻ chỉ biết làm hỏng việc.”

 

Ônh không nói rõ, Quách Uyển Như cũng không hỏi thêm.

 

Thời gian như ngưng đọng trong không khí, lặng lẽ trôi qua một hồi lâu.

 

Đột nhiên, Phó Hạ Viễn lên tiếng: “Chúng ta sau này di cư ra nước ngoài sống đi.”

 

Bàn tay đang xoa thái dương cho Phó Hạ Viễn của Quách Uyển Như khẽ khựng lại, hồi lâu vẫn chưa đáp.

 

Phó Hạ Viễn cảm nhận được sự khác thường ấy, chậm rãi mở mắt, đáy mắt sâu thẳm.

 

“Vì sao đột nhiên lại muốn di cư?”

 

“Không phải đột nhiên. Anh đã nghĩ đến chuyện đó từ lâu rồi. Đợi Hy Lâm ra ngoài, chúng ta đưa con bé ra nước ngoài sinh sống.” Ông ngừng một chút, giải thích: “Anh sẽ từ từ chuyển trọng tâm công việc ra nước ngoài. Như vậy cũng có lợi cho bệnh tình của Hy Lâm.”

 

“Được.” Quách Uyển Như không hỏi gì thêm, chỉ nhẹ nhàng nói: “Anh quyết định đi, em sẽ theo anh và con.”

 

“Uyển Như, em có bao giờ hối hận vì đã lấy anh không?”

 

Câu hỏi bất chợt khiến cơ thể Quách Uyển Như cứng đờ trong khoảnh khắc, bà cụp mắt xuống, ánh nhìn phức tạp, cười khẽ: “Sao tự nhiên anh lại hỏi vậy? Em sao có thể hối hận vì đã lấy anh?”

 

“Quả nhiên, trên đời này chỉ có người nhà mới đáng tin cậy.”

 

Phó Hạ Viễn khẽ thở dài, ánh mắt lộ chút chán nản: “Em biết không? Có một trợ lý đã ở cạnh anh nhiều năm, anh luôn tin tưởng cậu ta. Nhưng hôm nay anh phát hiện, hóa ra hắn lại là tay trong của công ty khác. Thật sự khiến anh thất vọng.”

 

Quách Uyển Như dường như nghe ra được hàm ý trong lời ông, bình tĩnh hỏi: “Anh đã sa thải cậu ta rồi à?”

 

“Sa thải sao?”

Phó Hạ Viễn bật cười, nụ cười lạnh lùng như băng: “Sao có thể dễ dàng thế được? Hắn đâu phải không biết, phản bội anh sẽ phải trả giá thế nào.”

 

Giọng ông như gió rét giữa mùa đông, lạnh buốt thấu xương.

 

Quách Uyển Như toàn thân căng chặt, sắc mặt thoáng đổi.

 

Nhưng Phó Hạ Viễn dường như không nhận ra vẻ khác thường của bà, nắm lấy tay bà, dịu dàng hỏi: “Uyển Như, em sẽ không phản bội anh chứ?”

 

Đối diện với ánh mắt u ám của ông, tim Quách Uyển Như khẽ run.

 

Ngón tay bà lạnh lẽo, cố gắng nặn ra một nụ cười: “Em sao có thể phản bội anh được.”

 

Phó Hạ Viễn hài lòng cười nhẹ: “Anh cũng biết em sẽ không làm vậy. Đi thôi, xuống ăn cơm.”

 

Ông đã đứng dậy, đi trước mấy bước, nhưng phát hiện bà vẫn chưa theo sau, liền quay đầu nhìn lại.

 

Quách Uyển Như vẫn đứng ngây người tại chỗ, như đang chìm trong suy nghĩ.

 

Phó Hạ Viễn thu ánh mắt, hơi nhướng mày: “Sao vậy?”

 

Bà như bừng tỉnh, vội lắc đầu: “À… không có gì.”

 

 

Trong căn hộ, Đông Hạ vừa rửa mặt xong đi ra từ phòng tắm, phát hiện không thấy Lục Hà đâu cả.

 

Cô đi tới bàn làm việc của anh, thấy tài liệu trên bàn bừa bộn, mấy tờ còn rơi xuống sàn. Cô đặt khăn xuống, cúi người nhặt lên.

 

Khi đang giúp anh sắp xếp lại giấy tờ, cô vô tình nhìn thấy một tờ báo bị kẹp dưới chồng tài liệu.

 

Đông Hạ khựng lại, tò mò cầm lên xem — rồi tròn mắt kinh ngạc.

 

Đây là…

 

Không phải là tin tức về vụ bắt cóc nhà họ Lục năm xưa sao?

 

Tại sao lại có tờ báo này? Trên mạng hoàn toàn không thể tra ra bất kỳ thông tin gì liên quan đến vụ bắt cóc năm đó. Tờ báo này từ đâu ra?

 

Đông Hạ còn đang sững sờ thì ngoài cửa phòng ngủ vang lên tiếng động nhỏ.

 

Cô quay đầu lại, thấy Lục Hà đứng ở cửa, ánh mắt anh rơi xuống tờ báo trong tay cô.

 

Không khí lặng đi hai giây.

 

Anh đã bước tới, vẻ mặt bình tĩnh, liếc qua mái tóc còn ướt của cô, khẽ nhíu mày: “Sao không lau khô tóc?”

 

Đông Hạ lấy lại tinh thần, đặt tờ báo xuống, giải thích: “À, em thấy bàn hơi bừa nên tự tiện giúp anh sắp xếp lại.”

 

Lục Hà liếc qua mặt bàn, vẻ mặt không có gì khác thường, mỉm cười nhạt: “Không sao.” Anh cầm lấy chiếc khăn: “Để anh sấy tóc cho em.”

 

Đông Hạ vẫn đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt nhìn anh phức tạp.

 

Lục Hà nhướng mày: “Sao vậy?”

 

Đông Hạ mím môi, hồi lâu mới lên tiếng:

“Lục Hà, anh… là Lục Hà thật sao?”

Loading...