Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn - Chương 130: Lục Ly tìm cậu làm gì?

Cập nhật lúc: 2025-06-19 13:38:38
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ba giờ sáng, Giang Mạc mới tỉnh lại.

 

Anh chậm rãi mở mắt, đập vào mắt là một mảng tối tăm mơ hồ, đèn trong phòng ngủ không bật.

Chỗ vết thương vẫn đang âm ỉ đau.

Anh khẽ nhíu mày, vừa định ngồi dậy thì bỗng nhìn thấy người phụ nữ đang gục đầu ngủ bên cạnh giường.

 

Động tác của Giang Mạc bỗng khựng lại.

Anh mượn ánh trăng nhàn nhạt từ ngoài cửa sổ rọi vào để quan sát cô — cô ngủ rất say, gương mặt yên tĩnh, hơi thở đều đều.

Anh cúi đầu nhìn lại bản thân, trần trụi nửa người, quanh bụng quấn vài vòng băng trắng.

 

Không đến bệnh viện, chẳng lẽ là cô tự tay lấy đạn ra sao?

 

Ánh mắt Giang Mạc mang theo phần phức tạp nhìn người phụ nữ đang ngủ gục bên giường, sau đó nhẹ nhàng vén chăn xuống giường, rồi bế cô lên đặt lên giường, đắp kín chăn cẩn thận trước khi rời khỏi phòng.

 

Phòng khách cũng tối om như phòng ngủ.

 

Anh tìm thấy áo khoác của mình trên ghế sofa, lấy điện thoại ra rồi bước ra ngoài ban công.

 

Ngoài trời, màn đêm như mực, khắp nơi tối đen không ánh sáng.

Trong không khí thoang thoảng mùi ẩm thấp.

 

Điện thoại hiện rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn, phần lớn là từ cục cảnh sát.

 

Anh dựa vào lan can, rút một điếu thuốc ra ngậm lên miệng, hai tay che lửa châm thuốc.

Làn khói trắng xanh lập tức làm mờ đi ngũ quan góc cạnh của anh.

Anh hít sâu một hơi, ánh mắt đen sâu thẳm, nơi lưng bị trúng đạn vẫn còn đau nhức tận xương, cơn đau như ngấm khắp cơ thể một cách lặng lẽ.

 

Tối nay Giang Mạc bị phục kích.

Lúc đó anh đang làm nhiệm vụ, đi qua một con phố đi bộ thì bất ngờ có mấy người bán trái cây lao ra, tay ai cũng có súng, nhắm vào anh rồi xả đạn loạn xạ.

 

Muốn lấy mạng anh bằng được.

 

Xem ra, đối phương đã bị dồn vào đường cùng rồi.

 

Anh thu lại dòng suy nghĩ, hít một hơi thuốc rồi dập tắt điếu đang cháy.

 

 

Sáng hôm sau, lúc nửa tỉnh nửa mê, Nam Kiều cảm thấy bên hông có thứ gì đó rất nặng đang đè lên người mình.

 

Cô vừa mở mắt đã phát hiện không biết từ khi nào bản thân lại nằm trên giường, gối đầu trong lòng Giang Mạc, tay anh ta còn bá đạo khoác ngang eo cô.

 

Hai người dán sát vào nhau, không chừa một khe hở.

 

Não Nam Kiều trống rỗng vài giây, sau khi nhận thức được tình hình thì giật mình lùi ra sau, gỡ tay anh ra khỏi eo mình.

 

Động tác mạnh làm Giang Mạc tỉnh giấc.

 

Anh chậm rãi mở mắt, đôi mắt mơ màng nhìn về phía cô, sắc mặt đã bớt tái nhợt hơn hôm qua.

Nam Kiều vội ngồi bật dậy, kiểm tra quần áo trên người, sau đó trừng mắt nhìn anh, chất vấn:

 

“Vì sao tôi lại nằm trên giường?”

 

Tối qua sau khi anh ngất đi, cô đã suy nghĩ rất lâu, sợ đưa anh đến bệnh viện sẽ gây ra phiền phức không đáng, nên đã gọi một người bạn bác sĩ đáng tin đến nhà để giúp lấy viên đạn ở lưng ra.

 

Lúc đó cô đã quá mệt vì đi làm cả ngày, lại còn phải chăm sóc anh, nửa đêm thực sự không chịu nổi nên thiếp đi.

Không ngờ lúc tỉnh lại lại thấy mình đang nằm trên giường cùng anh.

 

Đối mặt với chất vấn của cô, ánh mắt Giang Mạc lộ ra vẻ trêu ghẹo:

“Cô hỏi tôi, tôi hỏi ai bây giờ?”

Anh khẽ nhướn mày: “Thân thể tôi yếu ớt thế này, làm sao bế nổi cô chứ?”

 

Nam Kiều sững người. Lẽ nào thật sự là cô lúc ngủ mơ mà tự bò lên?

 

Trong đầu hoàn toàn không có chút ký ức nào.

 

Cô không dám nghĩ tiếp, mặt nóng ran, vội vén chăn nhảy xuống giường.

 

Trước khi ra khỏi phòng, không hiểu nghĩ đến điều gì, cô quay đầu lại liếc nhìn người đàn ông vẫn còn nằm trên giường, mím môi:

“Nếu anh đã ổn rồi, thì mau rời khỏi đây đi.”

 

Ánh mắt Giang Mạc nhìn theo bóng lưng cô, ánh nhìn có chút phức tạp.

 

Người phụ nữ này, sao trở mặt còn nhanh hơn lật sách?

 

Nam Kiều nghĩ đến việc trong nhà vẫn còn anh, nên gọi điện xin nghỉ nửa buổi sáng, chiều mới đi làm.

 

Sau khi rửa mặt xong, cô vào bếp nấu chút bữa sáng.

 

Khi Giang Mạc bước ra, anh quan sát khắp căn hộ một lượt.

 

Tuy không gian không lớn, chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách, nhưng được cô trang trí vô cùng ấm cúng, có phong cách riêng.

 

Anh đứng dựa vào khung cửa, nhìn cô đang bận rộn trong bếp, hỏi:

 

“Ở đây chỉ có một mình cô à? Em trai cô đâu?”

 

Nam Kiều không quay đầu lại, dùng xẻng đảo trứng trong chảo, giọng cô hòa vào tiếng “xèo xèo” của dầu mỡ:

“Nó đi học xa rồi.”

 

Giang Mạc cũng không hỏi thêm.

 

Một lúc sau, đến lượt Nam Kiều hỏi ngược lại:

 

“Sao anh lại bị trúng đạn?”

 

“Làm nhiệm vụ.”

 

“Ồ, xem ra cảnh sát Giang bị phục kích rồi.”

 

“Thế nào, đang châm chọc tôi à?” Giang Mạc nhìn bóng lưng cô, khẽ nhếch môi:

“Tối qua là cô giúp tôi lấy đạn ra?”

 

Nam Kiều định trả lời, thì chuông cửa đột ngột vang lên.

 

Cô khựng lại, Giang Mạc đã xoay người đi mở cửa.

 

Ngoài cửa là một người đàn ông dáng người cao ráo, gương mặt sạch sẽ ôn hòa.

Anh ta nhìn thấy Giang Mạc thì hơi sững lại, nhưng không hề tỏ vẻ bất ngờ.

 

Anh mỉm cười: “Anh tỉnh rồi à?”

 

Giang Mạc nhíu mày, mím môi: “Anh là ai?”

 

Người đàn ông vẫn giữ vẻ điềm đạm, tự giới thiệu:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mua-ha-trong-anh-hoang-hon/chuong-130-luc-ly-tim-cau-lam-gi.html.]

“Chào anh, tôi tên Thẩm Ngộ Ngôn, là đàn anh của Kiều Kiều.”

 

“Kiều Kiều?”

 

Giang Mạc rùng mình vì ớn lạnh, còn chưa kịp nói gì thì Nam Kiều đã từ bên trong bước ra.

 

Cô đẩy người đàn ông đang chặn cửa sang một bên, nghiêng người để Thẩm Ngộ Ngôn bước vào, mỉm cười nói:

“Anh Thẩm, sáng sớm thế này sao anh lại tới đây?”

 

Thẩm Ngộ Ngôn liếc nhìn Giang Mạc, ánh mắt bình tĩnh, giọng nói dịu dàng:

“Anh tiện đường qua đây, nên lên xem vết thương của cảnh sát Giang hồi phục thế nào rồi.”

 

Anh dừng lại một chút, đưa túi đồ ăn sáng trên tay cho cô:

“Em vẫn chưa ăn sáng đúng không? Anh vừa đi ngang qua tiệm ăn sáng, mua ít đồ cho em…”

 

Lời còn chưa nói hết, Giang Mạc dựa vào khung cửa lạnh lùng xen vào một câu:

“Chúng tôi đã có đồ ăn sáng rồi.”

 

Nam Kiều lập tức trừng mắt nhìn anh, cười gượng một cái, nhận lấy túi đồ ăn từ tay Thẩm Ngộ Ngôn, mỉm cười nói:

“Cảm ơn anh, anh Thẩm.”

 

Thẩm Ngộ Ngôn có vẻ hoàn toàn không thấy khó chịu.

Anh liếc nhìn Giang Mạc, nhướng mày nói:

“Nhìn sắc mặt của cảnh sát Giang không tệ, chắc vết thương cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng, vậy tôi đi trước nhé.”

 

Nam Kiều biết anh còn phải tới bệnh viện, gật đầu rồi tiễn anh ra tận cửa.

Giang Mạc nhìn bóng lưng hai người họ, phối hợp đến lạ thường, trong lòng chẳng hiểu sao thấy bực bội.

Đợi Nam Kiều quay lại, anh bỗng lạnh lùng hỏi một câu:

“Cô thích anh ta à?”

 

Nam Kiều liếc nhìn anh, cau mày:

“Anh Thẩm là người đã cứu anh hôm qua đấy.”

 

Vừa nói, cô vừa tính toán thời gian, cảm thấy cũng gần được rồi nên liền vào bếp tắt bếp, mang cháo ra.

 

Giang Mạc ngồi xuống đối diện cô, nhìn túi đồ ăn sáng Thẩm Ngộ Ngôn mua trên bàn, mím môi nói:

“Uống cháo là được rồi, ăn bánh mì làm gì.”

 

Nam Kiều đẩy nồi cháo đến trước mặt anh, mỉm cười:

“Anh uống cháo, tôi ăn bánh mì.”

 

Giang Mạc: “…”

 

 

Văn phòng rộng lớn, ánh sáng trong trẻo, cửa sổ sạch sẽ sáng sủa.

 

Lục Hà nhìn tập tài liệu điều tra trên bàn, ánh mắt u ám phức tạp.

 

Những gì Giang Mạc nói không sai, Phó Hạ Viễn và Hà Chí Thành quả thật có qua lại về mặt tài chính trong nhiều năm, và những giao dịch đó diễn ra ngầm.

Lần đầu tiên có giao dịch là chỉ vài ngày sau khi Giang Diễn Đình hy sinh trong lúc làm nhiệm vụ.

 

Lục Hà nhìn đống tài liệu chất đống trên bàn, ngả người tựa vào ghế, ánh mắt sâu thẳm, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

 

Giang Mạc cố tình để anh điều tra chuyện này, rốt cuộc là muốn anh biết điều gì?

 

Năm đó, Giang Diễn Đình là cảnh sát phụ trách vụ án bắt cóc của nhà họ Lục, sau khi đưa hung thủ ra ánh sáng không lâu, ông ấy đột ngột hy sinh, khiến dư luận dấy lên nhiều suy đoán.

 

Giờ đây Giang Mạc đang điều tra Phó Hạ Viễn và Hà Chí Thành, nghĩa là đã có chứng cứ cho thấy cái c.h.ế.t của Giang Diễn Đình có liên quan đến họ.

 

Trong đầu anh như có tia chớp lóe qua.

 

Lục Hà khựng lại, ánh mắt lập tức trầm xuống, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng.

 

Ngón tay anh khẽ gõ lên mặt bàn — thì ra là vậy, hóa ra bao năm qua Lục Ly giấu anh làm chuyện đó, cũng chính là đang làm cùng một chuyện với Giang Mạc.

 

Anh ta đang điều tra lại vụ bắt cóc năm xưa của nhà họ Lục.

 

Không biết nghĩ tới điều gì, Lục Hà mở lại đống tài liệu trên bàn, tìm kiếm một hồi mới thấy được thứ mình muốn.

 

Năm năm trước, Phó Hạ Viễn và Hà Chí Thành từng lần lượt xuất hiện ở Vancouver.

 

Ánh mắt anh ngày càng trở nên sâu thẳm khó đoán, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt như có như không.

 

 

Buổi chiều, Giang Mạc đến công ty.

 

Vì có lệnh từ Lục Hà, bảo vệ ở cổng không ngăn cản anh, để mặc anh nghênh ngang bước vào.

 

Trong văn phòng, hai người ngồi đối diện nhau, nét mặt đều không biểu lộ gì.

 

Giang Mạc nhìn tập hồ sơ màu vàng trên bàn, nhướng mày nhẹ:

“Hiệu suất làm việc của anh Lục còn nhanh hơn tôi tưởng.”

 

Lục Hà nhìn anh, môi mấp máy:

“Có thể nói rồi chứ, Lục Ly tìm cậu làm gì?”

 

Giang Mạc cầm tập hồ sơ trên bàn, tiện tay mở ra, lấy ra một xấp tài liệu, cười nhạt:

“Anh Lục chẳng phải đã biết hết rồi sao?”

 

Anh ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén liếc nhìn đối phương:

“Còn cần tôi phải nói nữa à?”

 

“Ừm, tôi biết rồi.”

 

Lục Hà dựa lưng vào sofa, hai chân bắt chéo, nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện:

“Vậy tôi đổi câu hỏi. Cảnh sát Giang, cậu đã tra được gì rồi?”

 

Ánh mắt anh sắc lạnh vô cùng.

 

Giữa hai hàng lông mày toát lên vẻ lạnh lẽo.

 

Giang Mạc thầm bội phục — người đàn ông này còn giỏi kiềm chế hơn anh tưởng. Đã nắm được phần lớn sự thật rồi, vậy mà vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh đến vậy.

 

Anh bật cười, nhướng mày:

“Những gì tôi tra được, chắc anh cũng đã đoán ra rồi.”

 

Lục Hà không nói, ra hiệu anh nói tiếp.

 

Giang Mạc liếc nhìn tập tài liệu trong tay vài lần, nụ cười trên mặt dần biến mất.

 

Anh không ngẩng đầu lên, điềm tĩnh thuật lại:

“Phó Hạ Viễn, Hà Chí Thành — hai người này đều có liên quan đến vụ bắt cóc nhà họ Lục năm xưa…”

 

Anh dừng lại một chút, tiếp tục:

“Sau khi bắt được hung thủ vụ bắt cóc, cha tôi vô tình phát hiện một đầu mối mới, lần theo manh mối đó tra được đến công ty của Phó Hạ Viễn. Sau đó chuyện này bị Phó Hạ Viễn phát hiện ra.”

Loading...