Một Thai Ba Bảo: Ta Trọng Sinh Tái Giá Giúp Chồng Mới Làm Giàu - Chương 72
Cập nhật lúc: 2024-11-06 05:30:58
Lượt xem: 191
Cô không ngờ, kiếp này chú Hứa lại giới thiệu cô với Mạnh Phương Trì.
"Chú Hứa, đến lúc đó anh ta thực sự sẽ đến đón cháu sao?" Mắt Tống Duệ Nguyệt sáng lên.
DTV
Khuôn mặt Lục Yến Từ lập tức đen như đáy nồi.
Tiểu Thẩm ở bên cạnh nhìn mà kinh hồn bạt vía: Xong rồi, Mạnh đại đội trưởng sắp thảm rồi.
"Tống Duệ Nguyệt, ngày mai chúng ta cũng về đảo Nam Châu, tôi đã bảo Tiểu Thấm mua vé giường nằm cho cháu rồi nên..." Anh quay sang nhìn Cục trưởng Hứa:
"Không cần đại đội trưởng Mạnh đến đón nữa, đến lúc đó tôi sẽ đích thân đưa đồng chí Tổng đi. Hơn nữa, đồng chí Tống đã cứu cháu trai tôi, là ân nhân của nhà họ Lục, tôi nhất định sẽ không để ân nhân của nhà họ Lục chịu một chút ấm ức nào ở bên đó. Về điểm này, Cục trưởng Hứa cứ yên tâm."
Hứa Kiến Trung: ... Chậc, ông không hiểu nhầm chứ? Vị Lục đoàn trưởng này là để mắt đến cô gái nhỏ rồi sao?
"Đồng chí Lục, anh nói vậy là quá nghiêm trọng rồi, tôi cứu Lục Kim An hoàn toàn là tình cờ, anh không cần để tâm đến chuyện này đâu."
Cô vô tư vẫy tay rồi quay sang hỏi Hứa Kiến Trung: "Chú Hứa, đồng chí Mạnh vẫn chưa có đối tượng sâo?"
Hứa Kiến Trung: ???
“Không, không có, ban đầu nhà họ định tìm đối tượng cho cậu ấy nhưng nghe chú nói cháu định xuống đó làm thanh niên trí thức, lại còn xinh đẹp nên...
Đột nhiên cảm thấy như có một lưỡi d.a.o vô hình đ.â.m vào lưng, khiến ông không thể nói tiếp được nữa.
Tống Duệ Nguyệt chớp mắt: “Nên sao vậy?”
"Nên bảo chú mai mối cho hai đứa." Hứa Kiến Trung chống hai tay lên đầu gối, kiên cường nói hết câu.
Tống Duệ Nguyệt cũng chẳng nói gì, nhìn bức ảnh trên tay lại suy nghĩ về khả năng này.
Dù sao cô cũng phải lấy chồng, ở đảo Nam Châu trời xa đất lạ, nếu kết hôn với một quân nhân thì đối với cô chỉ có lợi chứ chẳng có hại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-ba-bao-ta-trong-sinh-tai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-72.html.]
Chỉ không biết kiếp trước Mạnh Phương Trì có biết Dịch Lan trước khi kết hôn với anh ta thì đã sinh một cặp song sinh với người đàn ông khác hay không?
Lục Yến Từ đột ngột đứng dậy, đi vào trong nhà.
Anh cảm thấy nếu ở lại thêm nữa, thì mình sẽ bị cô gái nhỏ này chọc tức c.h.ế.t mất.
Tiểu Thẩm thở dài, lại lắc đầu: Nói đi nói lại, tuổi tác vẫn là một nhược điểm lớn! Đại đội trưởng Mạnh mới 22 tuổi, còn đoàn trưởng cũng không nhìn lại mình, đã 30 tuổi rồi, cả ngày cứ cau có, cũng không biết dỗ dành con gái.
Khi Tống Duệ Nguyệt tiễn Hứa Kiến Trung ra cửa, Hứa Kiến Trung vẫn không nhịn được mà gọi cô sang một bên, nhỏ giọng hỏi: "Cháu gái, vị Lục đoàn trưởng kia đẹp trai, bây giờ chức vụ lại cao, cháu có cân nhắc không?"
"Chú Hứa, chú nói đùa gì vậy, anh ấy hơn cháu mười tuổi, hơn nữa, tuổi còn trẻ như vậy đã làm đoàn trưởng, gia đình không có chút bối cảnh nào sao? Còn chưa biết phức tạp thế nào nữa."
Hứa Kiến Trung: ... Được rồi, cô gái nhỏ này khá tỉnh táo nhưng mà, vị Lục đoàn trưởng kia có lẽ không nghĩ vậy.
"Tiểu Nguyệt à, sau này cháu đến đảo Nam Châu, nhớ thường xuyên viết thư cho chú, có chuyện gì cũng nhớ gọi điện cho chú, đừng một mình gánh vác, biết chưa?"
Tống Duệ Nguyệt cười đáp: "Chú Hứa, chú cứ yên tâm, đến lúc đó mỗi tháng cháu sẽ viết một lá thư, chú đừng chê cháu phiền là được."
Hứa Kiến Trung cười khẽ, gật đầu với cô rồi đạp xe về.
Lý Thắng Nam vẫn ở lại đây, cô ấy hẹn Tống Duệ Nguyệt ăn tối xong sẽ đi xem đèn lồng ở phố ven sông, bây giờ đợi chú cô ấy đi rồi, mới kéo Tống Duệ Nguyệt sang một bên, trách móc: "Cô đó, đúng là đồ vô lương tâm, đi đảo Nam Châu làm thanh niên trí thức cũng không nói với tôi một tiếng."
"Chủ yếu là không muốn thêm chuyện, cô cũng biết bên nhà họ Lâu còn có một kẻ điên đang theo dõi tôi." Tống Duệ Nguyệt nhỏ giọng nói.
Lý Thắng Nam nghĩ cũng phải nên không dây dưa với vấn đề này nữa, chỉ dặn cô sau khi đến đảo Nam Châu ổn định thì nhớ viết thư về.
Sau đó, cô ấy định giúp Tống Duệ Nguyệt dọn đồ.
Tống Duệ Nguyệt chỉ vào một cái túi nói: "Tất cả ở đây, đã dọn xong rồi."
"Còn chăn ga giường này của cô thì sao? Không mang theo à?" Lý Thắng Nam liếc nhìn hai chiếc chăn bông mỏng trên giường, đây là chăn mà Tống Duệ Nguyệt đắp từ nhỏ, đã sớm cứng đơ thành từng cục.