Một Thai Ba Bảo: Ta Trọng Sinh Tái Giá Giúp Chồng Mới Làm Giàu - Chương 175
Cập nhật lúc: 2024-11-07 15:54:56
Lượt xem: 112
Trong hai người phụ nữ, một người cũng tóc bạc trăng, trên mặt có nếp nhăn thương tang, có lẽ đang, ốm, đi lại loạng choạng, thỉnh thoảng còn ho vài tiếng, người đàn ông lớn tuổi nhất nghe thấy tiếng ho thì vội vàng buông cái xẻng trên tay, tiến lên nhẹ nhàng vỗ về lưng bà, giọng nói đầy lo lắng: "Ngữ Khiết vào nằm đi, việc ở đây có chúng tôi lo." "Đúng vậy, chị Thẩm, cứ dưỡng bệnh trước đừng để mệt mỏi nữa, làm bệnh nặng thêm!" Người nói là một người phụ nữ khác, trông trẻ hơn nhiều, cắt tóc ngắn ngang vai, giọng nói ôn hòa theo sau khuyên nhủ. Tống Duệ Nguyệt từ cuộc đối thoại này biết được người phụ nữ bị bệnh tên là Thẩm Ngữ Khiết, nhìn cử chỉ thì hai người già hẳn là vợ chồng. Lần này cô đứng bên ngoài ít nhất mười phút, nhìn đông ngó tây cũng không phát hiện ra ánh mắt đó nữa, xem ra người này cảnh giác hơn cô tưởng! Đợi mấy bạn nhỏ chuyển hết thức ăn cho bò, Tống Duệ Nguyệt theo họ đi về, đến đường nhỏ, Tống Duệ Nguyệt đột nhiên lại cảm thấy ánh mắt đó, cô đột ngột quay người, chỉ thấy hai người già lớn tuổi nhất vừa rồi đang đứng trên sườn núi bên chưồng bò nói gì đó.
Lúc này trong lòng Tống Duệ Nguyệt cũng đã hiểu được phần nào. Xem ra, cô phải tìm thời gian, nhân lúc buổi tối không có ai đến chuồng bò mộtm chuyến. Đến nơi không có người, cô lấy kẹo sữa đã hứa ra để chia cho mấy đứa trẻ giúp cô cắt cỏ tợn nhưng thấy mấy đứa đều khoanh tay khôngr chịu nhận.
"Lão đại, kẹo sữa đắt lắm, chị giữ lại cho cháu chị ăn đi, chúng em giúp chị cắt cỏ lợn không tốn bao nhiêu công sức, chỉ là tiệun tay thôi." A Tứ vừa nói vừa siết chặt gùi trong tay, không dám nhìn vào nắm kẹo sữa trong tay Tống Duệ Nguyệt.
DTV
Bởi vì hương vị ngọt ngào đó, bọn chúng chỉ cần nếm thử một lần là có thể nhớ cả đời nhưng bọn chúng không thể cứ nghĩ đến việc chiếm tiện nghi của người khác, vì bọn chúng biết kẹo sữa rất đắt.
Hôm qua trên đường về bọn chúng đã bàn bạc rồi, lão đại chỉ mất nửa ngày là kiếm được 10 công điểm, đây là chuyện chưa từng có ở thôn Hải Giác, vậy mà cô lại bỏ qua công việc cắt cỏ lợn nhẹ nhàng chỉ có hai công điểm để bọn chúng làm, chẳng qua là muốn tìm lý do cho kẹo cho bọn chúng ăn.
Tống Duệ Nguyệt ngẩn người, hỏi: "Vậy các em không muốn ăn kẹo sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mot-thai-ba-bao-ta-trong-sinh-tai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-175.html.]
Mấy đứa trẻ đồng thanh gật đầu: "Muốn ăn nhưng kẹo đắt, lão đại như vậy không đáng đâu, lỗ rồi."
Tống Duệ Nguyệt: ... Nghĩ mãi mới hiểu ý của mấy đứa.
"Các em thấy kẹo sữa rất đắt, chị để các em cắt cỏ lợn đổi kẹo sữa, không đáng, chị lỗ sao?"
A Tứ gật đầu."Vậy bình thường các em có đi bắt hải sản không? Chị có thể thu mua các loại hải sản từ tay các em, đổi tiền hay đổi kẹo đều được, chị không thích làm mấy việc như cắt cỏ lợn, quá vụn vặt, các em thấy giúp chị cắt cỏ lợn một lần đổi một viên kẹo sữa là chị lỗ, vậy thì giúp chị cắt cỏ lợn năm lần, đổi một viên kẹo sữa thế nào?"Tống Duệ Nguyệt nói ra đề nghị của mình.
Cô cũng muốn ăn một số hải sản tươi sống nhưng cô lại không quen việc bắt hải sản, chuyện chuyên nghiệp phải tìm người chuyên nghiệp làm, những đứa trẻ từ nhỏ đã sống ở ven biển này hẳn là biết kỹ thuật bắt hải sản này.Nói đến bắt hải sản, mấy đứa nhỏ lập tức phấn khích.Bắt đầu bà Tằng nói với cô về việc bắt hải sản có thể bắt được những loại hải sản nào, nghe đến nỗi nước miếng của Tống Duệ Nguyệt sắp chảy ra.
Lục Kim An đeo bình nước màu xanh lục, được bà Tằng dắt đến, thấy Yêu thẩm của mình bị một đám trẻ vây quanh không biết nói gì, dáng vẻ rất vui vẻ, thì lập tức chu cái miệng nhỏ, có thể treo cả một bình dầu."Yêu thẩm..." Cậu bé tức giận dậm chân, hét lên giòn tan.Da đầu Tống Duệ Nguyệt tê dại, tại sao lại thấy chột dạ một cách khó hiểu?
"Sao cháu dậy sớm thế?""Cháu không dậy sớm thì làm sao biết thím đang ở ngoài với những đứa trẻ khác?" Lục Kim An không vui, Yêu thúc đã giành Yêu thẩm với nó rồi, bây giờ bên ngoài còn có những đứa trẻ khác cũng muốn giành Yêu thẩm với nó, hừ! Tức c.h.ế.t nó.