Một Kiếp Yêu Vì Em - Chương 358: Đại kết cục (Phần 1)

Cập nhật lúc: 2025-11-06 13:10:34
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7fS7EQHagj

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ngồi ở nhà cô một lúc, cả nhóm kéo Đường Quán Kỳ đến phòng riêng của một câu lạc bộ đặt để mừng sinh nhật. Tới tận chín giờ tối, cô bạn bè bôi đầy bánh kem lên mặt thì nhận điện thoại của Ứng Đạc.

Giọng bên dịu dàng:

“Chơi vui ?”

Giữa tiếng nhạc và ánh đèn nhấp nháy trong phòng, Đường Quán Kỳ đáp:

“Vui chứ.”

“Anh ở nhà một .” Ứng Đạc chậm rãi, giọng lịch thiệp như chút tủi .

Đường Quán Kỳ: “…”

“Sao , ở nhà một ?” — cô dỗ như đang dỗ trẻ con.

Ứng Đạc khẽ , vẫn thong thả :

“Ở nhà một cũng , chỉ là sợ. Ngoài cửa sổ phòng ngủ trồng nhiều cây mới, tối tối thấy âm u.”

Đường Quán Kỳ: “…?”

“Vậy kéo rèm , bb.”

“Anh cũng kéo, nhưng cửa sổ phòng ngủ thể thấy em về . Anh bỏ lỡ khoảnh khắc em về nhà.”

Ứng Đạc lúc đang cửa sổ sát đất, gối đặt một quyển sách.

Đường Quán Kỳ hiểu :

“Ồ~”

Rồi cô cúp máy luôn.

Ứng Đạc ở nhà một , cuộc gọi cúp ngang, bật .

Mười lăm phút , Đường Quán Kỳ nhận điện thoại từ .

“Anh đến đón em nhé?” — Ứng Đạc hỏi.

“Em cũng , nhưng ở đây cho mấy ông chú .”

Giọng trầm thấp, chậm rãi mà như ý :

“… Thứ em chơi, gì mà từng chơi?”

Đường Quán Kỳ giật , nuốt nước bọt — nhớ Ứng khi còn trẻ là Ứng thiếu gia, những gì nên thấy, nên chơi chắc thiếu. Cô lập tức cúp máy nữa.

Một lát , Rebecca đưa điện thoại nhét gối cho cô:

“Chồng gọi.”

Đường Quán Kỳ cầm máy, nghiến răng:

“… Sợ tối thì kéo rèm .”

Ứng Đạc vẫn thong thả:

“Chứng khoán Mỹ mở cửa , em xem mã cổ phiếu đang ôm nhiều nhất ? Anh thấy xu hướng , lẽ nên bán.”

Ánh mắt Đường Quán Kỳ thoáng biến đổi. Cô lập tức tra cứu điện thoại, ngay:

“Tớ việc về nhà một chuyến. Mấy cứ chơi tiếp, hóa đơn tớ thanh toán . Nếu tiếp, gọi cho tớ, tớ sẽ nhờ đặt chỗ.”

Rebecca giơ chai tequila:

“Ê, còn uống hết, chai đắt lắm nha!”

Vệ sĩ của Đường Quán Kỳ xách theo đống quà cô nhận , cùng cô rời .

Ứng Đạc tính toán thời gian. Quả nhiên, chẳng bao lâu , từ góc phòng ngủ thấy đèn xe lóe lên.

Ngay đó, một bóng dáng bước xuống xe, chạy vội biệt thự.

Ban đầu Đường Quán Kỳ chỉ định về xác nhận tình hình và điều chỉnh khoản đầu tư, nhưng bước , cô chậm hẳn .

Bên trong biệt thự tắt hết đèn, chỉ nến thắp sáng. Ánh nến ấm áp khiến cô nghĩ ngay đến việc khi báo động khói sẽ kêu.

phòng lấy laptop, xử lý xong công việc mới .

Ứng Đạc ở ngoài chờ cô. Trên bàn là một chiếc bánh kem nhiều tầng, tầng cùng to bằng mặt bàn, càng lên càng nhỏ, tầng cùng chỉ bằng nắm tay.

đến mười mấy, hai mươi tầng.

Đếm thử.

Hai mươi mốt tầng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mot-kiep-yeu-vi-em/chuong-358-dai-ket-cuc-phan-1.html.]

Đường Quán Kỳ bước , khom ngắm từng tầng với trang trí khác :

“Bánh chắc thợ tốn nhiều công lắm.”

Ứng Đạc chỉ “Ừ” khẽ.

Anh lấy bật lửa, ngón cái xoay bánh xe đ.á.n.h lửa, xoẹt một tiếng, ngọn lửa vút lên. Anh chậm rãi châm một cây nến, cắm lên đỉnh bánh.

Xung quanh quá nhiều nến, ánh lửa lung linh, mơ hồ và ấm áp, hắt lên gương mặt , toát một vẻ khí xa cách từng thấy. Anh lúc trẻ trung phóng khoáng, mang chút lười nhác của từng trải phong lưu, như một lãng tử từng qua vô hoa hồng.

Ứng Đạc khẽ hỏi:

“Ước .”

Đường Quán Kỳ ngoan ngoãn nhắm mắt, chắp tay.

Không gian rộng lớn yên ắng, những chậu cây trong nhà hắt bóng hoa đan chồng lên ánh nến, tường in đầy bóng vàng nhạt, họa tiết bình phong cũng chồng lớp.

Ứng Đạc yên đối diện, sơ mi trắng mở vài cúc, tư thế tùy ý, lặng lẽ cô nghiêm túc ước nguyện.

Anh im lặng, như thể chỉ thôi cũng thể tiếng lòng cô.

Chốc lát, Đường Quán Kỳ mở mắt, thổi tắt nến.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Ước điều gì ?” — Ứng Đạc hỏi, giọng hờ hững.

Cô cầm d.a.o cắt bánh, nhướng mày:

“Muốn ?”

“Anh đoán là cái .”

Ứng Đạc đặt một chiếc hộp nhẫn lên bàn, cạch một tiếng, hai ngón tay thon dài khẽ đẩy chiếc hộp nhung về phía cô.

Anh bình thản, như thể chắc chắn đúng.

thứ Đường Quán Kỳ là vô hình, tất nhiên thể trong chiếc hộp nhỏ thế .

rõ câu trả lời đúng, nhưng vẫn mỉm mở . Bên trong là một cặp nhẫn bạch kim gắn kim cương xanh rực rỡ.

Viên kim cương xanh nhẫn nữ lấp lánh muôn màu, độ tán sắc cao đến mức như sắp trào ngoài. Bề mặt đá chạm khắc thành hình chim ưng đang sải cánh bay cao, kiêu ngạo giữa bầu trời, tung hoành giữa trung. So với từ “lộng lẫy”, lẽ “kiêu hãnh” và “tự do” mới là miêu tả chuẩn xác nhất.

Ứng Đạc chậm rãi :

“Chim ưng là loài ăn thịt, chủ yếu săn các loài chim nhỏ hơn. Chúng phân bố rộng ở Bắc Mỹ, Á – Âu và Bắc Phi. Là loài chim săn mồi, chim ưng cái thường lớn hơn chim ưng đực.”

Dưới ánh nến, trầm lặng cô:

“Anh từng nghĩ điều em là tiền. rõ, em là tự do. Nếu cho em tự do thì quá ngạo mạn, nên rằng… cũng hy vọng em tự do.”

Năm mười bảy tuổi, khi đại học, Đường Quán Kỳ nhiều công tử nhà giàu theo đuổi ráo riết, nhưng cô hề vội đáp lời.

Khi thêm và quấy rối, danh cô nhận đủ đầy một hộp sắt, nhưng cô gọi một ai — cho đến lúc gặp Ứng Đạc, cô vẫn đang tham gia thí nghiệm t.h.u.ố.c và thêm để kiếm tiền.

Khi từng chút cảm tình với một thầy, chỉ vì tin ở khoa bên chuyện thầy – trò yêu dẫn tới thầy đó trượt thăng chức, lỡ mất cơ hội phó giáo sư, cô chủ động từ chối mối quan hệ, dù thầy cũng cảm giác với . Đêm đó, cô đỏ mắt trằn trọc suốt.

Hai mươi tuổi, vì coi trọng tự do hơn tiền bạc, cô tự sự thật, chấm dứt mối liên hệ chỉ giá trị bằng một tấm “phiếu cơm” đắt đỏ thể mua nửa Hồng Kông.

Nếu tiền, cô bán bản từ lâu .

Điều cô chỉ là sống, và quyền tự do trong tầm kiểm soát.

đến thế, cũng vô tình.

Và chẳng may mắn — đến đúng lúc, gặp cô trong thời điểm cô cần một điểm tựa để thoát và lấy tự do, là “Thượng đế” của nhà họ Chung, thể mượn sức, là bậc tiền bối tài chính mà cô kính trọng.

thực , đó cũng là của . Nếu vì nhận nhầm , cô cần những chuyện . Với năng lực của cô, chỉ cần một chút vốn khởi đầu, một chút thời gian, cô thể trở thành nhân vật kiêu hãnh giữa trời.

thất trách, mới từ “chú” biến thành “chồng”.

Là may mắn của , nhưng chắc là may mắn của cô.

, nhưng cũng thể coi như từng chuyện đó.

Cô vốn đòi hỏi khác trả ơn, bởi tính cách vốn khép kín, chỉ dựa bản , trông chờ ai. vẫn tự suy ngẫm.

Đường Quán Kỳ đôi nhẫn. Nhẫn nam là chiếc nhẫn bạch kim bản rộng, ở giữa chạm hình một chiếc tổ chim.

Thông thường, đá quý sẽ cắt theo hình khối chuẩn mực, nhưng viên đá xanh chạm khắc vô cùng đặc biệt.

Cô thử lắp thử, phát hiện hai chiếc nhẫn thể ghép — chim ưng cái khéo trở về tổ.

Bất chợt ngẩng lên, cô mới nhận Ứng Đạc từ lâu.

Cô cầm nhẫn, còn đàn ông đối diện thì cô, ánh mắt thoáng qua vô vàn cảm xúc. Anh dịu giọng :

“Anh hy vọng em tự do… chỉ cần nhớ về nhà là .”

 

Loading...