Một Kiếp Yêu Vì Em - Chương 353: Không có anh thì ngủ không được
Cập nhật lúc: 2025-11-06 13:10:29
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
Cập nhật lúc: 2025-11-06 13:10:29
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
Cú sốc trong ngày quá lớn, Đường Quán Kỳ xuống mơ mơ màng màng chìm giấc ngủ, trong đầu là chuyện của nhà họ Ứng.
Giấc mơ đầy xáo trộn — cô mơ thấy một thiếu niên gầm cầu gần biệt thự cũ nhà họ Ứng gào thét cầu cứu, chỉ chớp mắt biến thành gương mặt của Ứng Đạc thuở thiếu thời, quỳ xuống van xin “A ba” tha cho , mặt còn một bàn cờ c.h.é.m vỡ.
Cô xuống nhặt, ghép để đừng nữa, nhưng bàn cờ thiếu một mảnh, ghép thế nào cũng khớp.
Cô cứ tìm mãi trong gầm cầu mà thấy, chỉ thể Ứng Đạc đỏ mắt, im lặng rơi nước mắt.
Cô sâu màn sương, cảm giác như thứ gì đó cào , theo bản năng đưa tay bắt lấy — liền giật tỉnh dậy.
Mở mắt thấy Ứng Đạc đang giúp cô đắp chăn, thiếu niên ngày xưa mà là một đàn ông cao lớn, chín chắn. Cô bất chợt bật dậy ôm lấy , trong lòng trào lên cảm giác mất tìm thấy, chua xót nhẹ nhõm:
Vân Mộng Hạ Vũ
“Đa Đa.”
Nghe cô gọi, Ứng Đạc ôm , cúi lưng xuống:
“Sao ?”
Cô do dự một chút, thừa nhận, khẽ :
“Em mơ thấy .”
Ứng Đạc tiếp nhận bình thản, còn dịu giọng trêu:
“Trong mơ đ.á.n.h một cú nữa ?”
Đường Quán Kỳ quấn chân quanh eo , còn ngơ ngác vì mới tỉnh ngủ, mãi mới phản ứng đang đến giấc mơ đây của . Cô đè xuống những cảm xúc phức tạp, giả bộ như gì:
“Ừ.”
Ứng Đạc đỡ lưng cô bế lên, đôi chân mảnh khảnh của cô như càng cua siết quanh vòng eo hẹp của .
Giọng vẫn nhã nhặn:
“Vậy ngoài đời thì đừng đ.á.n.h nữa nhé.”
“Vậy thôi đánh.” Đường Quán Kỳ ôm chặt , nép , “Xong hết chứ?”
Hiếm khi cô chủ động mật như . Ứng Đạc ôm cô một lúc mới đặt xuống mép giường:
“Xong hết .”
Anh nửa quỳ mặt cô, một tay chống bên hông.
Cô cúi đầu:
“Bây giờ a ba thế nào ?”
Chiếc áo T-shirt màu nâu sẫm vốn bình thường, nhưng càng nổi bật làn da trắng lạnh như sương phủ cây. Anh xổm, ngẩng cô, ánh mắt trong trẻo, dịu dàng:
“Ông tỉnh . Sáng hôm qua Đỗ Thanh Nhiên vì dụ bọn về, bỏ t.h.u.ố.c dịch truyền của ông . Giờ điều trị bình thường, thật vấn đề lớn.”
Đường Quán Kỳ hỏi:
“Còn , ?”
“Anh vẫn .” Ứng Đạc khẽ , thứ như bình thường, như thể chuyện chẳng hề ảnh hưởng đến tâm trạng .
Cô chỉnh vạt váy cho , vội tự kéo xuống.
Cô thử dò hỏi:
“Vậy… ăn sáng ?”
“Chưa.” Thấy cô tự chỉnh váy, Ứng Đạc thu tay .
Khóe môi Đường Quán Kỳ bất giác nhếch lên, cố kìm xuống:
“Vậy em rửa mặt, lát nữa cùng ăn.”
Ứng Đạc đặt tay lên gối, mỉm cô, khẽ đáp “Ừ.”
Không lâu , Đường Quán Kỳ rửa mặt xong, xuống lầu, thẳng về phía phòng ăn.
Thấy đang đó, cô bất giác chậm bước, vẻ bình thản, thong thả tới xuống đối diện.
Quản gia bưng tới cho cô một bát cháo, đặt mặt.
Ứng Đạc đang dùng khăn nóng lau tay, tỉ mỉ lau qua từng ngón dài:
“Tối qua em ngủ ngon ?”
Cô cầm thìa, ngẩn :
“Không thì ngủ ngon.”
Quản gia xong lập tức mím môi, rời .
Mới đây còn như sắp chia tay, chớp mắt tình tứ như mới yêu. Yêu đương của nhà giàu quả nhiên khó đoán.
Ứng Đạc như câu chạm , cúi mắt mỉm :
“Anh . Sau buổi tối sẽ cố gắng ngoài.”
Đường Quán Kỳ cũng cúi đầu, che nụ kìm .
Cô giả vờ thản nhiên uống cháo, như chẳng gì khác thường.
Rồi chủ động hỏi :
“Vậy tối qua ngủ ngon ?”
Anh đặt khăn nóng khay, chậm rãi trả lời:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mot-kiep-yeu-vi-em/chuong-353-khong-co-anh-thi-ngu-khong-duoc.html.]
“Cũng tạm thôi, nên xử lý xong việc là về sớm.”
Đường Quán Kỳ hiểu ý trong lời , tâm trạng đáp , một niềm vui âm ỉ dâng lên.
Ứng Đạc lấy một chiếc hộp nhẫn, đẩy tới mặt cô:
“Hai chiếc nhẫn , bảo vớt lên .”
Đường Quán Kỳ mở chiếc hộp trang sức, bên trong chính là đôi nhẫn ngọc khắc hình quân cờ.
Thì lúc đó cho vớt .
Cô nâng chiếc hộp, chăm chú đôi nhẫn tưởng chừng mất mà nay tìm .
Ứng Đạc hỏi ý cô:
“Anh giữ đôi nhẫn kỷ niệm thôi, đeo nữa. Mình đổi một cặp nhẫn cưới khác, ?”
Đường Quán Kỳ giật ngẩng lên.
Ứng Đạc cô bình thản, dịu dàng:
“Anh nghĩ cần em ở nữa.”
Cô từng tự do , trải qua thế giới bên ngoài, về bên .
Giữa họ giờ đây cần đến nhẫn định vị để trói buộc nữa.
Đường Quán Kỳ gật đầu, ngượng ngùng:
“Em cũng nghĩ .”
Ứng Đạc khẽ mỉm , lướt nhẹ qua:
“Vậy coi như xong.”
“… em một thứ khác, lẽ hợp để cho nhẫn hơn.” Đường Quán Kỳ bỗng nhớ điều gì.
Anh kiên nhẫn chờ:
“Là gì?”
Đường Quán Kỳ bất ngờ rời ghế, chạy về phòng. Ứng Đạc cô định lấy gì, nhưng vẫn ung dung đợi.
Chẳng mấy chốc, cô trở , giấu hai tay lưng, bên . Ứng Đạc tự nhiên đưa tay chờ cô đặt .
Đường Quán Kỳ lấy từ lưng một chiếc thẻ ngân hàng, đặt tay .
Ứng Đạc khó hiểu, dịu giọng hỏi:
“Có ý gì ?”
Cô bên cạnh, giọng nhỏ :
“Thẻ ngân hàng của em. Sau thể tiêu tiền của em.”
Bàn tay đặt lên eo cô, nhướng mày:
“KK cũng chịu cho tiêu tiền ?”
Cô khẽ ho một tiếng để che bản tính mê tiền, giọng nhỏ hơn:
“Chịu. chỉ tiêu thôi, đưa cho ai khác.”
Ứng Đạc rõ chiếc thẻ đối với cô ý nghĩa gì, bật khẽ:
“Vậy sẽ giữ kỹ, tiêu cho ai khác. Kể cả mời khách cũng dùng thẻ .”
Đường Quán Kỳ sát hơn, tà váy khẽ chạm vai :
“Ừ.”
Anh cất thẻ túi áo:
“Ăn sáng , em vẫn còn đang lớn, ăn nhiều một chút.”
Cô đang định xem nên sang bên cạnh thì Ứng Đạc bỗng đề nghị:
“Muốn lên đùi ăn ?”
Cô ngạc nhiên, bối rối:
“Em… ?”
Anh chỉ dịu giọng dẫn dắt:
“Thử cũng thiệt gì, em thấy ?”
“…Được.” Cô nuốt nước bọt.
Cô chỉnh váy nghiêng lên đùi . Dù đầu, cô vẫn thấy căng thẳng vô cớ. Ứng Đạc một tay đỡ eo cô.
Tay cầm thìa cạo sạch đáy bát, nâng lên đút cho cô — cháo của , bát cũng của .
Cô cúi đầu húp, khẽ hỏi:
“Hôm nay còn gì ?”
Ứng Đạc siết nhẹ eo cô:
“Hôm nay ở nhà, cả.”
Cô mím môi, lúm đồng tiền nơi má lún sâu.
Anh ôm cô, chậm rãi đút từng thìa, bàn tay ấm áp và khô ráo luôn đặt eo cô.
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.