Một Kiếp Yêu Vì Em - Chương 303: Tự đưa đầu vào lưới
Cập nhật lúc: 2025-11-04 14:01:00
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đường Quán Kỳ do dự:
“Được chứ?”
Đối phương mỉm , đặt chú rái cá nhỏ đang bò khắp nơi ổ:
“Tất nhiên. Hôm nay là sinh nhật , cô là đầu tiên gặp trong ngày sinh nhật, tính là duyên.”
Đường Quán Kỳ liếc đồng hồ, mới nhận qua nửa đêm. Cô hiểu , thành thật chúc:
“Sinh nhật vui vẻ.”
Người phụ nữ trẻ ung dung, dẫn cô bàn nhỏ kệ hoa, rót nóng, nhẹ nhàng đẩy tách tới mặt cô.
Một nhân viên chạy từ phía với bà chủ:
“Chị Vân, Lia chịu ngủ.”
Người phụ nữ đáp nhẹ:
“Bế con bé đây.”
Chẳng bao lâu, nhân viên , bế một bé gái chừng năm sáu tháng tuổi. Đứa trẻ ê a, rõ gì.
Đường Quán Kỳ bất ngờ. Còn phụ nữ gọi là “chị Vân” nhận lấy đứa bé, mỉm ngẩng lên:
“Trẻ con ồn, mong cô thông cảm.”
“Không …” – Giọng Đường Quán Kỳ bỗng chậm , ánh mắt dừng hình ảnh trẻ dỗ con.
Cô cúi đầu, mặc váy dài màu rừng bằng vải cotton mềm mại, cầm món đồ chơi nhỏ trêu bé. Đứa trẻ đưa tay đòi lấy, khẽ dịch , giả vờ cho rút về, tiếp tục chọc ghẹo.
Hương thơm dịu của sen quyện với mùi hoa và , ấm áp như bọc trong lớp nhung mềm. Ánh mắt trong veo như phủ một lớp sương, dù còn trẻ nhưng từng cử chỉ đều toát lên sự dịu dàng và chín chắn của một .
Đường Quán Kỳ sững , chỉ , thậm chí trong lòng dấy lên cảm giác… ganh tỵ.
Ganh tỵ với đứa trẻ .
Ánh mắt cô dừng khuôn mặt nhỏ nhắn, hồng hào của bé. Đứa trẻ chẳng may mắn thế nào, chỉ toe toét đưa tay về phía món đồ chơi chiếc xe trong tay .
Người phụ nữ ngẩng lên, mỉm :
“Đây là Phượng Hoàng Đơn Tùng nhờ mang từ trong nước sang, cô thử .”
Đường Quán Kỳ bừng tỉnh, nhấc tách nhấp một ngụm. Cô im lặng khá lâu, bắt chuyện thế nào, miễn cưỡng hỏi:
“…Khuya thế để ba cháu trông?”
Người phụ nữ mỉm :
“Ba con bé ở đây, nhưng chắc cô .”
“?” – Đường Quán Kỳ.
Người phụ nữ như nửa đùa nửa thật:
“Chính là giám đốc điều hành ngân hàng in chiếc thẻ cô dùng.”
Đường Quán Kỳ tấm thẻ đen kịp cất túi, nghi hoặc:
“Chị đang đùa ?”
“ thế.” – Cô mỉm híp mắt, ánh cong cong như cáo, dù mắt tròn nhưng đuôi dài.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đường Quán Kỳ nghĩ nên giới thiệu bản :
“ là Hannah.”
Người phụ nữ mỉm :
“ là Vân Dục Vãn.”
Đối phương luôn tên tiếng Trung, khiến cô cảm thấy chân thành hơn việc chỉ xưng tên tiếng Anh – giống như sự đề phòng của chính cô.
Đường Quán Kỳ ngượng, nhưng lập tức nhớ tên thương hiệu hoa:
“‘Xuân Dục Vãn’ trong Xuân Dục Vãn?”
“.” – Người phụ nữ đáp khẽ.
Đường Quán Kỳ liếc quanh, trong lòng tính toán:
“Vậy mấy cửa hàng Xuân Dục Vãn ở Anh và Bỉ đều là của chị?”
Vân Dục Vãn điềm đạm, cảm giác như một nụ hoa đang ôm ấm lấy đối diện:
“ , mở vài tiệm hoa nhỏ khắp châu Âu.”
Đường Quán Kỳ rõ thực lực của đối phương, nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh khen ngợi:
“ tham gia thiết kế t.h.ả.m hoa ở lễ hội Bỉ thì chắc hẳn là một nghệ nhân hoa thành tựu lớn.”
Lễ hội hoa của Bỉ nổi tiếng thế giới, trưa nay họ còn uống bia hoa đặc sản ở đây.
“Cũng chút, chỉ là hư danh thôi.” – Vân Dục Vãn vẫn dịu dàng, mái tóc dài màu nâu tự nhiên buông xuống vai càng thêm mềm mại.
Ngồi ở đây, Đường Quán Kỳ bỗng chẳng rời , vì hoa quá , vì khí quá ấm.
Cô lặng lẽ quan sát.
Giọng Vân Dục Vãn chợt vang lên, như lời khen:
“Cô thật sự khí chất của một thế hệ giàu đời đầu.”
Đường Quán Kỳ kín đáo kéo tay áo che đồng hồ, bề ngoài vẫn mỉm nhã nhặn:
“ giàu lắm.”
Người phụ nữ chỉ mỉm , đáp.
Đường Quán Kỳ đối phương chắc hình dung phần nào, giấu cũng vô ích, liền tò mò hỏi:
“Khí chất ‘giàu đời đầu’ là thế nào?”
Người phụ nữ nghĩ một chút, nhẹ nhàng vỗ lưng bé con, chậm rãi :
“Ánh mắt kiên định, ít nhưng nhanh chóng đ.á.n.h giá giá trị của từng . Dù chuyện vẫn giữ vẻ hòa nhã, nhưng thực chất luôn dứt khoát khi cần.”
Ánh mắt chị như khen chê, cong cong cô:
“Có một sự cố chấp, như mặt chỉ một con đường – và nó nhất định tới cùng.”
Chị hỏi tiếp, mang ác ý:
“Cô nghề gì?”
Đường Quán Kỳ đáp:
“Có chút đầu tư cổ phiếu, trái phiếu, nhưng chính là quỹ đầu tư tư nhân.”
Người phụ nữ “ừ” một tiếng, đưa mắt rời khỏi bé con, thẳng cô:
“Cô chỗ ở ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mot-kiep-yeu-vi-em/chuong-303-tu-dua-dau-vao-luoi.html.]
“Có, gần đây thôi.” – Đường Quán Kỳ hiểu vì chị hỏi .
Người phụ nữ bất ngờ mỉm mời:
“Qua ở với hai hôm .”
“?” – Đường Quán Kỳ còn kịp phản ứng.
Ai ngờ câu tiếp theo khiến cô suýt bật dậy:
“ cô là ai.”
Đôi mắt đối phương đen láy, ánh lên vẻ tinh ranh:
“Vị hôn thê của Ứng Đạc.”
Đường Quán Kỳ lập tức định dậy, nhưng Vân Dục Vãn giống như đ.á.n.h một gậy liền trấn an, giọng điệu vẫn điềm tĩnh:
“Cô đừng sợ, sẽ với ai .”
Đường Quán Kỳ phản ứng như con thú chạm lông, dựng , chỉ lập tức rời khỏi đây.
Vân Dục Vãn liếc ngoài cửa, nơi vệ sĩ của Đường Quán Kỳ đang giả vờ dạo. Chị vẫn mỉm híp mắt:
“Đừng sợ, và Ứng Đạc cùng phe. sẽ với cô đang ở chỗ .”
Dù , Đường Quán Kỳ vẫn hạ cảnh giác, ánh mắt liên tục quét khắp nơi tìm bất kỳ dấu hiệu nào khả nghi:
“Chị bằng cách nào?”
Cô từng gặp ở Hồng Kông, và vốn thói quen nhớ kỹ mặt tất cả những ai gặp.
Vân Dục Vãn ung dung nhấp ngụm , thong thả :
“Bạn trai cũ của thường gọi điện cho một Hồng Kông, khi gọi lúc nửa đêm, chuyện kinh tế, trái phiếu, lạm phát.”
Chị chậm rãi tiếp:
“Người Hồng Kông đó tên Ứng Đạc.”
Đường Quán Kỳ nhất thời nhớ Ứng Đạc từng gọi cho ai lúc nửa đêm.
Người duy nhất cô quan hệ với Ứng Đạc… chính là giám đốc điều hành của ngân hàng nhà họ Ôn.
Cô chợt bừng tỉnh — đối phương hề đùa.
Giám đốc ngân hàng nhà họ Ôn thực sự là cha của đứa trẻ .
Ngồi mặt Vân Dục Vãn, cô mất tự nhiên, căng thẳng, như sẵn sàng bật dậy chạy hoặc trèo cửa sổ thoát bất cứ lúc nào.
Vân Dục Vãn thì như nhận câu khiến cô kinh động đến mức nào, vẫn thong dong dỗ con, khe khẽ hát bài đồng d.a.o của Bỉ.
Một lúc , đợi Đường Quán Kỳ bớt căng thẳng, chị mới nửa đùa nửa thật:
“Sợ gì chứ? và họ Ôn đó chia tay , mách .”
Đường Quán Kỳ vẫn nuốt khan, ngoài mặt tỏ bình thản, nhưng lòng bàn tay ướt mồ hôi.
Đứa bé trong tay Vân Dục Vãn dần ngủ, chị hiệu cho nhân viên bế con phòng.
Rảnh tay, chị rót thêm nóng cho Đường Quán Kỳ, giọng như kể chuyện cũ:
“Hồi đó ghen ghê lắm, nên theo dõi Instagram của Ứng Đạc. Cô bước , liền nhận cô là vị hôn thê trong ảnh công khai của .”
Đường Quán Kỳ dám uống nữa.
Vân Dục Vãn bật :
“Sao ngay cả cũng dám uống?”
Đường Quán Kỳ dĩ nhiên là dám — cô chỉ rời khỏi đây ngay lập tức.
Nhân viên mang vài món bánh ngọt, bày lên bàn, nhưng cô cũng động đũa.
Vân Dục Vãn trò chuyện quan sát:
“Cô ngoài đời trông y hệt trong ảnh, chắc cô chỉnh sửa ảnh nhiều, nên mới nhận ngay.”
Đường Quán Kỳ thầm nghĩ, giá mà cô chỉnh ảnh thật kỹ — chỉnh thành Vương Tổ Hiền Lâm Thanh Hà cũng .
Một chiếc bánh sữa bò bàn tay mềm mại đẩy tới mặt cô:
“Cô đừng căng thẳng, đây là ‘nhà an ’, ngay cả Ứng Đạc cũng sẽ tùy tiện xông .”
“Chị còn liên lạc với giám đốc Ôn ?” — Đường Quán Kỳ vẫn thăm dò.
“Nếu tính việc thỉnh thoảng rình coi Weibo và Instagram của là liên lạc thì , còn thì là .” — Vân Dục Vãn lười nhác đáp.
Ở chị toát vẻ thong dong, như thể chẳng bao giờ cần gắng sức quá mức — giống như luôn chỗ dựa vững chắc phía .
Nói cách khác, nếu Đường Quán Kỳ khí chất của “giàu đời đầu” thì phụ nữ mặt mang khí chất của “giàu nhiều đời”.
Nghe , chị còn liên hệ đáng kể với bạn bè của Ứng Đạc, Đường Quán Kỳ mới thở phào.
Vân Dục Vãn hỏi bâng quơ:
“Cô thích chỗ ?”
Đường Quán Kỳ thẳng thắn:
“Nơi ấm áp, .”
“Ở đây cùng cắt hoa hai ngày , cô thời gian ?” — Vân Dục Vãn nhướng mày.
Đường Quán Kỳ tất nhiên thể ở lâu tại nơi chắc an , khéo léo tìm cớ từ chối:
“Có lẽ còn …”
“Đừng vội từ chối, nơi khi còn thú vị hơn cô nghĩ. Nếu lộ tin, cô cứ bắt con tin để Ứng rút lui. Anh là giữ thể diện, sẽ cố bắt cô về .”
Đối phương vẫn bình thản, thậm chí còn đùa .
Đường Quán Kỳ khó hiểu:
“ chị thể sẽ bắt về?”
Vân Dục Vãn lắc nhẹ tách , để sữa dê hòa tan nước:
“Ứng Đạc xóa hết ảnh công khai của hai Instagram, nhưng đổi ảnh đại diện — vẫn là tấm ảnh chiếc nhẫn.”
Ánh mắt chị sáng quá, sáng đến mức khiến Đường Quán Kỳ bất an.
Cô bỗng phản công:
“Chị xem Instagram của Ứng Đạc là để dò xem tin tức về bạn trai cũ ?”
Vân Dục Vãn đầu trong tối nay khựng , như che giấu bằng một câu cảm thán:
“Oops.”
Chính điều đó khiến Đường Quán Kỳ yên tâm hơn — một còn dám thẳng trang cá nhân của bạn trai cũ, lượn qua mạng xã hội của bạn bè để nhặt nhạnh thông tin, thì khả năng giữ liên hệ thực sự.
Vân Dục Vãn khẽ chống tay lên trán, mỉm :
“Quả nhiên là dân tài chính, nhạy bén thật.”