Một Kiếp Yêu Vì Em - Chương 149: Lấy gậy ông đập lưng ông

Cập nhật lúc: 2025-10-31 13:59:40
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đường Quán Kỳ thấy đỡ hơn, liền bảo đầu bếp về nghỉ, .

Ứng Đạc bên cạnh, cô hồi lâu mới điềm tĩnh hỏi: “Không chứ?”

Đường Quán Kỳ khẳng định: “Chuyện thường thôi, chỉ cần lỡ ăn đồ sống là , thì sẽ đau dày.”

Anh đặt tay lên đầu cô, như vuốt ve lớp lông mượt, nhẹ nhàng xoa.

Đường Quán Kỳ thấy trong khá hơn, định tìm bản thảo luận văn, chợt nhớ chắc để quên trong phòng tự học ở trường.

Ứng Đạc lập tức dậy: “Anh cùng em.”

Cô giơ hai ngón tay động tác bộ, chỉ hai bước, ý chỉ gần đó thôi.

Ứng Đạc vẫn cùng, sợ cô giữa chừng đau dày ai bên cạnh.

Đến gần trường, Đường Quán Kỳ là xuống xe .

Vừa lúc đó, Tằng Phương – chờ ở cổng trường – rốt cuộc cũng thấy cô, lập tức lao tới với gương mặt giận dữ, một lời liền đá mạnh bụng cô.

Đường Quán Kỳ phòng , ngã nhào xuống đất, cơn đau dày dịu lập tức cuộn lên dữ dội.

Ứng Đạc xuống xe tận mắt chứng kiến cảnh Đường Quán Kỳ – chăm sóc kỹ lưỡng – ruột của đá bụng.

Mà Tằng Phương vẫn còn đang mắng chửi: “Mày là đồ chổi, nhà tao tiêu tan hết tiền, thì mày hại c.h.ế.t, tao bệnh vì mày, Dung Dung thì hủy dung, giờ ba nó cũng bắt!”

Sắc mặt Ứng Đạc lạnh hẳn, lập tức bước nhanh đến đỡ Đường Quán Kỳ dậy: “Em ?”

Tằng Phương ngờ Ứng Đạc mặt ở đó, thoáng ngạc nhiên nhưng vẫn tỏ vững .

cũng là ruột của Đường Quán Kỳ, là con gái của Tằng Lệ Quyên.

Hai vệ sĩ lập tức tiến lên khống chế Tằng Phương, đè bà xuống đất.

Đường Quán Kỳ ôm bụng, lắc đầu.

Một trong hai vệ sĩ hỏi: “Boss, xử lý thế nào ạ?”

Tằng Phương giãy giụa vô ích, còn hét lên: “Tao là mày! Dù tao sai thì cũng là sinh nuôi mày! Mày để bạn học mày xem, ai nuôi ruột ? Mạng mày là tao cho đấy!”

Đường Quán Kỳ phản ứng gì, chỉ trầm mặc đến tuyệt vọng, như c.h.ế.t tâm từ lâu.

Thấy cô phản ứng, Tằng Phương sang Ứng Đạc: “Ứng , là con gái của Tằng Lệ Quyên, ơn với ngài. còn thiết với hơn nữa. Giờ sống khổ sở thế , ngài giúp giúp ? Nếu , chắc chắn sẽ vui lắm.”

Ứng Đạc thèm liếc bà lấy một cái, chỉ đỡ Đường Quán Kỳ lên xe mới bước xuống xử lý Tằng Phương.

đây cũng là khu vực gần cổng trường, qua nhiều nhưng cũng ít, Ứng Đạc trực tiếp bước đến chỗ Tằng Phương mà chỉ bên xe, gọi điện cho vệ sĩ, dặn dò mấy câu ngắn gọn.

Tằng Phương lập tức dẫn , Đường Quán Kỳ cũng đưa đến .

Cô ôm bụng, gửi tin nhắn cho Mạch Thanh:

“Nhờ chủ nhiệm Mạch giúp tra hai , em địa chỉ của họ.”

Mạch Thanh lập tức trả lời:

“Cô tìm ai?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mot-kiep-yeu-vi-em/chuong-149-lay-gay-ong-dap-lung-ong.html.]

Đường Quán Kỳ gõ vài chữ, Mạch Thanh lập tức hiểu .

Ứng Đạc mở cửa xe: “Ổn ? Chúng về biệt thự, gọi bác sĩ.”

Thật cô chỉ đau đúng một đó, cô lắc đầu.

Trong ánh hoàng hôn tím sẫm pha xanh biển của buổi chiều tà, ánh mắt Ứng Đạc khiến cô khó đoán rõ ràng. Anh lặng lẽ bên cửa xe cô, tay đặt khung cửa, bình thản. Không rõ trong mắt là nỗi đau đớn kìm nén sự dò xét âm thầm.

Đường Quán Kỳ dấu “Không ”, nhưng Ứng Đạc chỉ nhẹ giọng: “Chúng về nhà.”

Tằng Phương mấy hôm nay cảm thấy cơ thể khỏe, hôm đó hai vệ sĩ treo ngược ngoài bờ biển, ngâm một đêm nước biển, về nhà thì cảm lạnh hai ngày, khám mới phát hiện viêm đường tiết niệu.

Vốn dĩ bà bệnh thận, do thời còn chơi mạt chược thường xuyên nhịn tiểu mà thành. Đường tiết niệu vốn viêm, giờ tái phát, biến chứng cũng nặng thêm.

cầm tờ bệnh án, lảo đảo bước khỏi bệnh viện.

Không xa phía , hai ông bà già đeo bao tải lưới lưng đang tiến gần. Ông lão gầy như que củi, ánh mắt sắc lẹm, mặt dài, hơn sáu mươi tuổi, tóc bạc thưa thớt, môi nhô , cằm thì thụt .

Bà lão cũng chừng tuổi đó, đôi mắt giống hệt Tằng Phương – con ngươi nhỏ, hình béo phì, n.g.ự.c chảy xệ đến bụng, mặc áo sơ mi hoa kiểu cũ, đeo đôi bông tai bạc cổ, ánh mắt thì đảo quanh, đầy vẻ toan tính.

Phía còn một gã trai trẻ hình mập mạp, mặt vuông vức đầy vẻ thô lỗ, thịt mặt xệ xuống, tay xăm hình rẻ tiền vết loang xanh, một cái là ngay con trai trong nhà, mỗi bước mỡ rung lên theo.

Tằng Phương vốn định tìm một chỗ nghỉ ngơi, mới thấy băng ghế dài ven đường, kịp xuống thì hai vây đầy nhiệt tình.

“Ôi trời, con gái ngoan, nhớ con c.h.ế.t! Ai mà ngờ con lấy chồng ở Cảng Thành, mấy chục năm gặp con đấy.”

Tằng Phương thấy hai gương mặt già nua, nhăn nheo , thoạt đầu còn phản ứng kịp. đôi mắt giả lả đến híp , bỗng khiến bà gợi nhớ đến những ký ức phai nhòa tận sâu trong tâm trí.

Bản năng khiến bà tránh né.

Người đàn ông nắm lấy tay Tằng Phương, chiếc vòng vàng cổ tay bà , lập tức nịnh:

“Chậc, con gái của ba đúng là giỏi giang, mày giờ ở Cảng Thành nhà đất, lấy ông chồng đại gia.”

Gương mặt cả hai đều tỏ vẻ thiết, nhưng ánh mắt thì thiện ý. Tằng Phương lập tức rút tay về: “Đại gia cái gì mà đại gia, quen các , tránh !”

định thì bất ngờ một gã to lớn chặn ngay mặt. Mặt đầy thịt, chắn đường, chằm chằm .

Người phụ nữ già bên cạnh nhe răng , để lộ hàm răng giả: “Đây là em trai con đó, tên là A Huy. Gần đây chúng đang chuẩn mua nhà cưới vợ cho nó, con là chị gái, nhất định lo cho nó một căn nhà đó nghen.”

Dây thần kinh của Tằng Phương lập tức căng chặt: “ em trai! là con một! Mấy mà còn tới gần nữa báo công an đấy!”

định bước qua thì phụ nữ chộp lấy vai: “Lý Phương!”

Tằng Phương đang bệnh, thể trạng yếu. Bị bà —một quen việc tay chân—kéo một cái suýt ngã.

Người phụ nữ già , da mặt nhăn nheo: “Nhà cho em trai con vẫn , con nên bỏ tiền mua ? Con là chị ruột nó đó, nếu chị mà giúp em một chút, bên xóm sẽ cho thúi mặt.”

Tằng Phương cố gắng gạt tay bà : “ em trai! tên Tằng Phương, Lý Phương! Mấy đừng loạn ở đây nữa! Mẹ mất cách đây một năm ! Mấy —mấy chỉ nuôi hai năm đầu đời, lấy tư cách gì mà tới đây vòi vĩnh?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Nghe , đàn ông già lập tức sa sầm mặt, giận dữ đá mạnh bụng bà một cú khiến Tằng Phương ngã vật xuống đất, đau đến mức thốt nổi tiếng nào.

Ngay đúng chỗ quả thận.

Ông còn đầu bà mà quát lớn: “Đồ bất hiếu! Cái mạng mày là chúng tao cho! Không chúng tao, mày hưởng phúc như bây giờ ? Dù nuôi mày, nhưng tao là cha ruột mày, dám ăn kiểu đó với chúng tao ?”

Bà già cũng hùa theo: “Chúng tao hết ! Chồng mày đại gia đồ gỗ, mày ở biệt thự, lái xe sang. Kêu mày mua cho em mày một căn nhà cưới vợ mà mày cũng tiếc! Ích kỷ đến thế là cùng! Không mày kiểu gì nữa!”

Tằng Phương gắng gượng bò dậy, mắt hoe đỏ, giọng nghẹn ngào mà sắc bén: “ ích kỷ? Là các sinh con trai mà bỏ rơi ! Bây giờ còn mặt mũi nào tới đây đòi tiền hả!”

 

Loading...