Một Kẻ Điên Thì Phê Gấp Đôi, Hai Kẻ Điên Thì Phê Gấp Mười - Chương 245.2. Hết

Cập nhật lúc: 2025-09-28 10:39:41
Lượt xem: 112

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mắt An Hầu sáng lên nữa:

“Con gọi cho Tiểu Chỉ ngay, nhờ em chọn bạn gái cho con, , là thể sinh con gái vợ luôn!”

“Tiểu Chỉ là thần toán mà, nhất định ai hợp của Hầu Hầu…”

An Như Mộng vội giật lấy điện thoại:

“Tiểu Chỉ đang việc, lát nữa .”

An Hầu gãi đầu:

“À… con đợi Tiểu Chỉ về…”

lúc đó.

Một giọng quen thuộc vang lên từ phía :

“Đợi em về ?”

Mọi , Phong Chỉ về sớm bất ngờ!

“Í a í a~~~”

Tuyệt Tuyệt nhận , vui vẻ gọi tiếng, vươn đôi tay mũm mĩm.

Phong Chỉ đón lấy con gái, hôn hai cái:

“Ôi ôi, Tuyệt Tuyệt nhà mà đáng yêu thế nè?”

“Dễ thương quá mất, đến mức chẳng nữa, chỉ về nhà ôm con thôi!”

Nói xong, Phong Chỉ ngẩng đầu lên:

“Mọi tìm em chuyện gì ?”

An Hầu “hì hì”, đem bộ kế hoạch “tuyển vợ sinh con gái” kể một lượt.

Mọi trong lòng đều nghĩ: Tiểu Chỉ bình thường đơn độc một , bên cạnh dường như chẳng cô gái độc nào quen , thật sự thể giới thiệu cho An Hầu ?

Không lẽ là… Tống Kim Thời, Đường Điềm Âm, Mạnh Ca?

Không vì họ , mà là…

Chỉ cần tưởng tượng cảnh họ hẹn hò với An Hầu, ân ái ngọt ngào thôi là ai nấy sởn gai ốc .

Không hợp!

Thật sự hợp!

Thế nhưng…

“Được đó.”  Phong Chỉ tươi mở lời  “Em một bạn , chắc chắn hợp với hai.”

“Thật hả?”

Người phản ứng đầu tiên là An Như Mộng, ánh mắt sáng rỡ, vội lấy khăn tay :

“Cô là ai ? Có ảnh ? Mau cho xem thử!”

Phong Chỉ lấy điện thoại :

“Để con tìm nhé.”

“Cô là y tá mà quen khi ở bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, chúng con lắm.”

“Con tính mấy ngày nữa cô xuất viện , con định đón cô .”

Mọi : “……”

Y tá… bệnh viện tâm thần?

Ừm…

Rất Tiểu Chỉ.

An Như Mộng còn kịp phản ứng gì…

An Hầu rụt rè chạm hai ngón tay , ấp a ấp úng hỏi:

“Tiểu, Tiểu Chỉ… bạn của em tên gì ? Cô … là như thế nào?”

Mọi : “……”

Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn

Ơ, trọng điểm là cái ?

Phong Cương còn lắc đầu bất lực, đúng là học dốt từ nhỏ, lúc nào cũng nắm trọng tâm.

nghĩ , chỉ là y tá của bệnh viện, bệnh nhân tâm thần thì cũng tạm

thì, đời kiểu “bệnh nhân” như Tiểu Chỉ chắc cũng chỉ một mà thôi.

“Đây, chính là cô .”

Phong Chỉ đưa ảnh điện thoại cho xem:

“Cô tên là Nguy Hiền, tên mật là Nguy Hiểm, xinh ?”

Nguy… Hiểm?

Mọi , trán đồng loạt rơi xuống ba vạch đen.

là bạn của Tiểu Chỉ.

Chồng tên là “Sa Tuyệt”, bạn thì tên “Nguy Hiểm”… Tuyệt vời, hảo đến mức thốt nổi lời.

“Ôi chao, cô gái trông đấy chứ.”

An Như Mộng – hổ là ruột của Phong Chỉ – ảnh là mắt sáng rực:

“Mắt to tròn, mặt bầu bĩnh, lên còn má lúm đồng tiền ngọt ngào nữa, là thấy tràn đầy sức sống.”

“Lại còn là y tá, chắc chắn cách chăm sóc khác.”

ạ?”

Phong Chỉ vui vẻ:

“Cô là bạn nhất của con trong bệnh viện, chúng con hẹn là khi cô viện sẽ đến nhà chơi!”

Mọi vây xem ảnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/mot-ke-dien-thi-phe-gap-doi-hai-ke-dien-thi-phe-gap-muoi/chuong-245-2-het.html.]

Quả nhiên, là một cô gái trẻ trung như quả táo đỏ còn đọng sương, mặc đồng phục y tá gọn gàng, trạc tuổi đôi mươi, nụ đúng là vô cùng ngọt ngào.

Chỉ điều…

Trong tay cô đang cầm vài ống tiêm siêu to đầy m.á.u … rợn .

“Tiểu Chỉ …”

Phong Tước dè dặt hỏi, “Bạn Nguy Hiểm của em cầm nhiều ống tiêm như ?”

“À, vì mỗi ngày cô chích t.h.u.ố.c cho nhiều bệnh nhân mà.”

Phong Chỉ thản nhiên đáp, “Ai mà lời là cô chích liền!”

Phong Cương thấy gì đó sai sai:

“Cô là y tá, đáng lý chỉ chích t.h.u.ố.c cho bệnh thôi chứ?”

“Cô vốn là y tá từ .”

Phong Chỉ giải thích, “ gia đình vấn đề tâm lý, nhất quyết ép cô điều trị trong viện.”

“Vào viện , cô cũng quên chuyên môn, ngày ngày vác ống tiêm tuần tra, giúp bệnh viện duy trì trật tự!”

Mọi : “……”

Bảo , như “Nguy Hiểm”… mà còn ngày viện là hiểu .

“Dễ thương quá mất…”

Giọng si mê của An Hầu vang lên.

Mọi ngoái , thấy đang chống cằm, hai má đỏ ửng, chằm chằm ảnh cô gái điện thoại, ánh mắt long lanh như lên mấy chữ:

“Thích quá, thích quá, thích c.h.ế.t …”

Mọi : “……”

Không hổ danh biệt danh “Khỉ điên”, đến gu chọn bạn đời cũng “bá đạo” chẳng ai bì nổi.

mà thôi, chỉ cần thích là .

An Như Mộng liếc An Hầu, :

“Tiểu Hầu, nếu con thích cô gái trong ảnh thật, thì để Tiểu Chỉ mai cho nhé?”

An Hầu đỏ bừng cả mặt, hai ngón tay cứ chọc chọc , mấy còn chọc hụt:

“Ừm… thì… phiền Tiểu Chỉ …”

Phong Chỉ cũng vui:

“Đợi Nguy Hiền xuất viện, hai cùng em đến đón cô nhé.”

An Hầu hổ chạy lưng , chôn mặt lưng An Như Mộng, lí nhí :

“Mẹ ơi, giúp con chọn đồ nhé… Hôm đó con nên mặc gì, tóc mới …”

Phong Chỉ bật :

“Nguy Hiền thích xem những bộ phim… ngốc ngốc mà hai đóng. Cô quen, giống như một nhà !”

Phong Tước và Phong Cương liếc , đó cùng… lặng lẽ mặt .

Thật sự dám tưởng tượng nổi…

“Khỉ điên” và “Nguy Hiểm” từ bệnh viện tâm thần bước , nếu thành một đôi… thì trời sẽ xảy chuyện gì.

Chỉ chắc chắn một điều: Họ tuyệt đối bao giờ nhờ Tiểu Chỉ giới thiệu bạn gái cho .

Lúc đang trò chuyện rôm rả…

Người giúp việc bước báo:

“Sa tổng chuẩn xong bữa tối, mời xuống dùng cơm.”

Vừa xong, cả đám đồng loạt nuốt nước bọt, rối rít kéo xuống lầu.

Bởi vì Sa Tuyệt nấu ăn ngon vô cùng.

Thậm chí ngon hơn cả đầu bếp chuyên nghiệp.

vì công việc bận rộn, thường chỉ nấu cho vợ con ăn, khác ăn thì còn xem vận may.

Hôm nay dịp ăn cơm do nấu, tất nhiên tranh thủ tận hưởng .

Phong Chỉ bế con gái .

Vừa xuống cầu thang thì thấy Sa Tuyệt đang bước tới, vẫn còn đeo tạp dề.

“Ê ê a a~”

Tiểu Tuyệt Tuyệt thấy ba là tươi, giơ hai bàn tay mũm mĩm về phía .

“Ui chao, mới xa Tuyệt Tuyệt hai tiếng mà ba nhớ c.h.ế.t đây!”

Sa Tuyệt tháo tạp dề, đón lấy con gái, ôm hôn một cái, hôn nhẹ lên má Phong Chỉ, “Xa vợ sáu tiếng, nhớ c.h.ế.t luôn.”

Phong Chỉ bật ha hả, xoa đầu :

“Anh quá .”

“Không hề quá.”

Sa Tuyệt nghiêm túc, “Anh thật sự thấy sắp c.h.ế.t vì nhớ hai con . chỉ cần thấy em và con, thì dù thê t.h.ả.m cỡ nào… cũng sẽ lập tức sống , m.á.u đầy cây, full trạng thái luôn!”

Phong Chỉ giòn tan:

“Ha ha ha…”

Mọi theo bóng lưng ba nhà , cũng nhịn mà mỉm theo.

 

___Hết___

Loading...