Mộng Tưởng Làm Giàu Của Tinh Cầu Xấu Xí - Chương 366
Cập nhật lúc: 2024-05-07 21:33:58
Lượt xem: 46
Đôi mắt Thiển Hạ mở lớn, cô đã nói mà, đối phương tạo cho cô một cảm giác vô cùng quen thuộc, thì ra người này chính là chủ cửa hàng hoa ăn thịt người.
Cô còn chưa kịp nói chuyện với đối phương, đồng hồ đếm ngược đã sắp hết giờ, Phượng Hoàng liền kéo Thiển Hạ bay thật nhanh tới địa điểm tập hợp, ngồi trên tinh hạm mà Cảnh Trí thuê cho Vân Ca.
Người bảo vệ đeo mặt nạ nhìn theo hướng mà hai người rời đi, quả càu xanh nhỏ trên vai ông ta chợt cử động, Thẩm Chiết Hạo ở sau lưng đang ra lệnh cho thuộc hạ: “Không cần lục soát tinh hạm của bọn họ.”
Thẩm Chiết Hạo ra lệnh xong thì đi cùng người bảo vệ đeo mặt nạ vào trong phòng.
Người bảo vệ tháo mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt giống y hệt Thẩm Chiết Hạo.
Ông là mới là Thẩm Chiết Hạo thật, chủ tinh cầu của Thần Châu tinh.
Mà người ở trước mặt chẳng qua cũng chỉ là một thế thân mà ông ta thường sử dụng để che giấu tung tích của mình, Thẩm Triết.
Thẩm Chiết Hạo nhìn về phía Thẩm Triết, nói: “Trước giờ ta đều không thích sử dụng những năng lực khác ngoài sinh vật cộng sinh, vì điều này khiến ta cảm thấy mình giống như đấng sáng tạo, đáng tiếc ngươi và con trai người đều không an phận, đến chủ tinh cầu là gì cũng không biết, còn muốn động tay với ta.”
Thẩm Chiết không thể động đậy, trong ánh mắt ông ta lộ rõ vẻ cầu xin sợ hãi, bây giờ, cuối cùng ông ta cũng đã biết bí mật của Thẩm Chiết Hạo là gì, ông ta chính là sinh vật đáng sợ, có khả năng điều khiển toàn bộ tinh cầu kia, con người bình thường sao có thể chống lại cả một tinh cầu được?
Ông ta đã biết sai rồi…
Xin hãy tha thứ cho ông ta…
Thẩm Chiết Hạo: “Nhân loại đều c.h.ế.t vì sự vô tri và lòng tham không đáy của chính mình. Càng là người vô tri, lại càng cho rằng tất cả những gì mà bọn họ nhận định trên thế giới này đều đúng, sau đó tự đi tìm đường chết.”
Thẩm Triết nói không nên lời, ông ta chỉ có thể nhìn những sợi dây leo dần dần cuốn quanh người mình, xóa hết toàn bộ trí nhớ của ông ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/mong-tuong-lam-giau-cua-tinh-cau-xau-xi/chuong-366.html.]
“Thật có lỗi vì đã g.i.ế.c c.h.ế.t con trai của ngươi, lúc đó con của ta đói bụng rồi, nên nó rất không nghe lời, đã vậy nó lại còn bị kích động, nhưng mà ngươi yên tâm, nó vẫn chưa ăn con trai của ngươi, ta không cho nó ăn thịt người.”
Thẩm Triết không hiểu Thẩm Chiết Hạo đang nói gì.
Rất nhanh sau đó, ông ta biến thành một con rối hình người bị sinh vật cộng sinh điều khiển hoàn toàn, trở thành đồ chơi của sinh vật cộng sinh.
Thẩm Chiết Hạo nói: “Đừng chơi xấu nữa, có còn nhớ lúc ta đưa con đi săn, là ai đã che giấu tung tích giúp chúng ta không.”
Hành động của dây leo dần dần ngưng lại.
Thẩm Chiết Hạo xử lý xong xuôi những việc này, ông ta đọc báo cáo ở trên tay mình, sau đó đi tới nhà tù nhốt người của Liễu gia.
Người của Liễu gia đều cầu xin ông ta, bọn họ nói bọn họ đều không biết những việc mà Liễu Minh Huy làm, trước giờ bọn họ chưa từng nghĩ tới việc ra tay với chủ tinh cầu.
Thẩm Chiết Hạo nghe thấy tiếng cầu xin của bọn họ: “Ta đã cho các người nhiều tài sản và quyền lực đến như vậy, nhưng các ngươi vẫn không biết đủ, lòng tham không đáy muốn càng nhiều hơn.”
“Có đôi khi ta thật không rõ, tất cả những gì ta làm chẳng lẽ không thể bảo vệ được đám nhân loại như các ngươi sao?” Ánh mắt của Thẩm Chiết Hạo hiện lên vẻ chán ghét: “Ta thực sự hối hận, nếu như ta không lựa chọn con đường này, ta cũng sẽ không nuôi nhốt các ngươi giống như nuôi heo… không đúng… so sánh các ngươi với heo chính là làm nhục con heo.”
Người nhà họ Liễu kinh ngạc tới mức nói không nên lời.
Tại sao chủ tinh cầu có thể nói chuyện như vậy?
Liễu Minh Huy vẫn luôn yên lặng từ khi bị bắt bỗng dưng nói chuyện: “Ngài biết rõ Liễu gia chúng ta bị người khác hãm hại, ngài cũng biết người sai khiến phía sau là ai.”
Thẩm Chiết Hạo bật cười: “Cô ta vốn dĩ muốn g.i.ế.c luôn cả ta, đáng tiếc cô ta đã thất bại. Thật là một đứa bé đáng thương, sau khi phát hiện kế hoạch thất bại, cô ta còn cho rằng ta sẽ giận lây sang bạn bè của cô ta, nên cũng không muốn sống nữa.”