“Cá đen vật ở dương gian, tự nhiên là cá thật, nó là thứ chạy từ “Bách quỷ huyệt dũng” ở Phong Đô, tên gọi là “Vực”, quỷ sai sẽ đày lệ quỷ nhiều việc ác tới “Bách quỷ huyết dũng”, bọn chúng sẽ biến thành cá đen và cắn xé lẫn , hình thể càng lớn chứng tỏ lệ khí càng nặng, ăn đồng loại cũng càng nhiều.”
“Không mấy kẻ đó lai lịch gì, thể đưa “Vực” tới nhân gian, còn dùng thịt để nuôi chúng, chuyện khó giải quyết đây, con cẩn thận.”
“Ngọc phù mà con lẽ là một loại Bảo ấn nào đó, trong bốn cánh cửa quỷ (Quỷ Môn) ở Phong Đô, cánh cửa cuối cùng hai chữ “Thiên lôi”, chuyên khắc lệ quỷ, quan hệ gì, nhưng lẽ miếng Ngọc phù đó lực lượng của Thiên lôi, cẩn thận sử dụng đấy.”
“Bây giờ vi sư chút bận, cũng nhớ con, con trợ thủ, mỗi ngày chỉ thể ngủ tám tiếng thôi đó!”
“Không cần nhớ nhung quá, gần đây mập lên hai ký rưỡi, chú tâm rèn luyện nên mất hết cơ bụng .”
“Khụ, nếu con thích Ngọc phù, chi bằng gửi cho nhé?”
Lâm Uyển Ương đến một câu cuối cùng, bình tĩnh đáp một câu “Nghĩ lắm”, đó cất điện thoại .
Những khác: “...”
Sư phụ của chưởng môn nhân là tuyệt thế cao nhân ? Tương phản như chút lớn a.
Có thể thầy trò hai cực kỳ... cá tính.
DTV
Đây là giải thích mỹ nhất cho cái gọi là tình thầy trò plastic.
Lâm Uyển Ương ăn cháo lót , ăn thêm chút cơm với thức ăn.
Mấy trong đạo quán thấy sắc mặt của đối phương như thường, xác định chuyện gì, rốt cuộc cũng yên tâm.
Trương Hạo : “ mua nhiều đậu đen và táo đỏ, đều là thực phẩm bổ máu, đặc biệt ích với phụ nữ, mỗi ngày đều nấu cháo dinh dưỡng cho cô.”
“Mọi cũng ăn chung?” Lâm Uyển Ương ngẩng đầu lên hỏi.
Diêu Mộ : “Chúng ăn lúc sớm , ngon lắm đấy, chẳng lẽ đàn ông thì cần bổ m.á.u ?”
“Anh vui là .” Lâm Uyển Ương .
Tạ Văn Dĩnh liếc một cái, vô tình vạch trần: “Anh cần bổ não chứ.”
“Được , đều bổ hết, tối nay sẽ nấu món bổ não cho , rau hẹ xào quả óc chó.” Trương Hạo .
Diêu Mộ: “...”
Anh cần một câu cảm ơn ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-94.html.]
Diêu Mộ quyết định so đo vấn đề , cẩn thận nghĩ , rau hẹ và óc chó đều là thứ thích ăn, chờ mong món ăn .
Anh Lâm Uyển Ương và hỏi: “Cô ngủ ba ngày ba đêm như thật sự chuyện gì chứ? Hay là sắp xếp một chút, bệnh thì trị.”
Lâm Uyển Ương: “ bệnh.”
Cô xòe lòng bàn tay , vết thương do d.a.o rạch mấy ngày khép , một chút khác thường nào.
Diêu Mộ cảm thấy thần kỳ, năng lực tự khép vết thương của cô gái đúng là nghịch thiên mà.
Lâm Uyển Ương duỗi một cái, thẳng lưng : “Ba ngày thì tính là gì, đây còn ngủ một năm kìa, cũng chuyện gì.”
“Một năm, cô đang đùa đấy ? Sao thể chuyện đó .” Diêu Mộ cô với vẻ mặt khiếp sợ, chuyện thể cho lên tiết mục “Đến gần khoa học” đấy.
Lâm Uyển Ương còn rối rắm chuyện nữa, bắt đầu sang chuyện khác: “ ngoài một chuyến, lát nữa sẽ .”
Ngủ quá lâu, bây giờ cô hoạt động một chút, vặn thăm hỏi vị hàng xóm đó một chút, mặc kệ thế nào, coi như đối phương giúp cô.
Tuy tiếp xúc nhiều, nhưng trực giác cho Lâm Uyển Ương đối phương là , hơn nữa cũng hỏi đối phương lai lịch của miếng Ngọc phù .
Diêu Mộ đoán suy nghĩ của cô, hỏi cô tới tòa nhà bên Đạo quán .
Lâm Uyển Ương gật đầu.
“Ôi chao, vị đó là , cô đợi một chút, đừng tay .” Trương Hạo xong liền bếp, đó cầm một giỏ trúc : “Mang theo chút đồ tặng , đây là đậu phộng và óc chó.”
Vì đó giúp đỡ Lão đại của , nên cũng là bạn bè của Đạo quán.
“Được .”
Lâm Uyển Ương xách giỏ trúc xuống núi, đó dừng tòa nhà đó.
Lần cô gõ cửa mấy nhưng đáp .
Tống Chương Dẫn ở nhà.
Lâm Uyển Ương đợi mấy phút, đó treo chiếc giỏ lên tay nắm cửa, nếu đối phương trở về thì sẽ thấy, cô quyết định ngày mai tới.
----
Sau một trận mưa, nhiệt độ đột ngột giảm xuống, núi Dự khói mù lượn lờ.
Trương Hạo chuẩn tối nay sủi cảo chay, Bảo Tâm đang ở trong phòng bếp giúp .