Lâm Uyển Dương đưa tay đỡ cằm: “Chuyện nhỉ, Thánh Tử thể là bất cứ ai, lúc là Tống Dật Kiều, lúc là Lưu Chính Hảo, đương nhiên thể cũng từng là khác, chỉ là thôi."
Điều cũng thể giải thích tại Lâm Uyển Ương cảm thấy đối phương đang ở bên cạnh cảm giác quen thuộc.
Diêu Mộ gật đầu : "Cô thì hiểu , việc đại khái giống như “Đoạt xác” trong tiểu thuyết huyền ảo đó? Mượn cơ thể khác để xài."
Lâm Uyển Ương gật đầu: “Gần giống với ý , vả đối phương giấu kỹ, cho dù bây giờ trộn trong chúng , chúng cũng .”
Cô thì vẫn nhận .
Lời , trong phòng đều , bởi vì đặc tính quá đáng sợ, sẽ thế quen thuộc nhất bên cạnh .
Diêu Mộ: " là thật!"
Huyền Thành đạo trưởng: "Ta, cũng !"
Tống Chương Dẫn ho một tiếng: “Mọi cần như , nếu rơi sự ngờ vực lẫn , ngược sẽ trúng quỷ kế của đối phương.”
Lâm Uyển Ương: “Chúng nghĩ cách, như quá động, ít nhất thể ai là giả.”
Phục Thành: “Cứ giao cho , sẽ kiểm tra thư tịch.”
Tạ Văn Dĩnh thở dài: “Chẳng trách hôm đó đội trưởng Khổng , khi Lưu Chính Hảo tỉnh , ký ức về những chuyện xảy gần đây đều trống rỗng.”
Người đó giả vờ quá giỏi, thậm chí ở chung hai tuần, ngay cả Lâm Uyển Ương ban đầu cũng cảm thấy gì , đây mới là chỗ đáng sợ nhất.
Khi mấy họ đang chuyện, Trương Hạo bưng cháo nấu xong lên, gần đây Lâm Uyển Ương đều dựa glucose để hấp thụ, khi bắt đầu ăn , để tránh dày chịu kích thích, nên ăn đồ lỏng đơn giản sẽ hơn.
Tống Chương Dẫn nhận lấy bát đũa, múc một bát cho cô, mở miệng hỏi: " đút cho cô cô tự ăn?"
Lâm Uyển Ương: “Đùa cái gì , em bé mà cần đút, tự ăn.”
Tống Chương Dẫn đặt cháo mặt Lâm Uyển Ương: “Vậy cô tự ăn , nhưng cô đúng là em bé.”
Em bé của .
Mọi : "..."
Sao đột nhiên câu ?
Lâm Uyển Ương cũng kinh ngạc, với vẻ nghi ngờ, chẳng lẽ lúc đó A Dẫn cũng chịu công kích nên ảnh hưởng.
Cô mở miệng hỏi Diêu Mộ: “Anh như bao lâu ?”
Diêu Mộ: "Một thời gian ."
Tống Chương Dẫn ho một tiếng : “Hôm đó thương trở về, tỉnh ngộ, càng quý trọng những bên cạnh mới .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-593.html.]
Mọi : "..."
Vậy thì , thì ? Sự trái ngược lớn quá ?
Lâm Uyển Ương luôn cảm thấy kỳ quái, nhưng trong đầu cô là một mớ mơ hồ, cũng tâm trạng tính toán quá nhiều với .
Phục Thành ho một tiếng: "Về Bảo Tâm, con cũng cần quá lo lắng, nếu bia đá phá hủy, một ngày nào đó thằng bé sẽ tu thành linh hồn trở ."
Lâm Uyển Ương: “Đại khái mất bao lâu?”
Phục Thành: "Cái cũng chắc, nếu vẫn còn duyên phận, lẽ sẽ hơn mười năm, đương nhiên thể là một trăm năm hoặc lâu hơn."
Lâm Uyển Ương thở dài: “Chỉ cần em thể trở về là .”
Trương Hạo thấy tâm trạng cô sa sút, vội vàng lấy điện thoại di động : "Nếu cô nhớ Bảo Tâm thì thể thường xuyên đến thăm thằng bé, chụp nhiều ảnh của Bảo Tâm, cho cô xem với tư cách là khách."
Lâm Uyển Ương cầm điện thoại, dùng ngón tay lướt xuống, hàng trăm bức ảnh bia đá với góc độ và ánh sáng khác ...
Mặc dù ngạc nhiên, nhưng đối phương cũng sai, đây quả thực là Bảo Tâm.
Trương Hạo : “Nằm ở tầng một của bảo tàng tỉnh, nhận vé miễn phí thì thể , mỗi tuần đều đến hai , chuyện với Bảo Tâm."
Việc chuyện với bia đá tuy lạ, sẽ những du khách khác hoặc quản lý xem là thần kinh bình thường.
dũng cảm chính là , tuần Trương Hạo còn đồ ăn ngon mang đến cho Bảo Tâm, thể ăn nhưng cũng .
Bình thường Bảo Tâm thích nhất là ăn uống, nhưng khi bảo vệ kiểm tra thì ngăn Trương Hạo , nhân viên giải thích rằng bảo tàng là nơi để dã ngoại.
DTV
Trương Hạo đành bỏ cuộc.
Phiếu thành tích kỳ thi cuối kỳ của Bảo Tâm gửi đến đạo quán, bé thứ mười chín trong lớp.
Đây chỉ coi là thành tích bậc trung, nhưng trong đạo quán đều ngạc nhiên, đây là thi nhất của Bảo Tâm.
Giáo viên chủ nhiệm còn gọi cho Tạ Văn Dĩnh, khen Bảo Tâm thái độ học tập nghiêm chỉnh.
Cô bầu Bảo Tâm cán bộ lớp và tấm gương học tập học kỳ tiếp theo, khi Tạ Văn Dĩnh cúp máy khi , trong lòng cảm thấy buồn.
Nhập học học kỳ tiếp theo... thủ tục tạm nghỉ học cho Bảo Tâm, lý do cũng nghĩ xong, sức khỏe vấn đề nên cần điều trị.
Phiếu thành tích, bài tập hè một nửa và đồ dùng học tập, Tạ Văn Dĩnh đều cất cẩn thận cho đối phương.
Nói chừng một ngày nọ mở cửa, sẽ phát hiện Bảo Tâm trở , đối phương thể dùng những thứ .
Đạo quán sửa chữa xong xuôi, nhưng đúng lúc gặp thời điểm rối ren, tạm thời đón tiếp khách hành hương trở .
Lâm Uyển Ương ăn xong, gọi một cuộc điện thoại với Khổng Đỉnh, đó tắm, quần áo, chuẩn chạy dọc Dự Sơn.
Trương Hạo khuyên cô nên nghỉ ngơi cho , nhưng Lâm Uyển Ương , cô phục hồi chức năng cơ thể càng sớm càng , điều bất trắc ngày nào sẽ đến, ít nhất chuẩn một cách nhất.