Mỗi Ngày Đều Vui Vẻ Bắt Quái - Chương 584
Cập nhật lúc: 2025-09-11 22:57:32
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chớp mắt một cái một tuần trôi qua.
Lâm Uyển Ương mỗi ngày đều theo Lưu Chánh Hiếu, tổ chức một buổi họp mặt cho những mới đến, đó tích cực tham gia các hoạt động ‘quản lý tập sự’.
Chưa kể, cô còn phát hiện Lưu Chánh Hiếu thực sự là một kẻ kì lạ, dễ thích ứng với những tình huống như , giống như cá gặp nước, mạnh vì gạo, bạo vì tiền.
Lâm Uyển Ương là bạn đầu tiên mà Lưu Chánh Hiếu quen khi gia nhập giáo, vì chuyện gì, cũng đều đối xử với cô.
Anh cảm thấy bạn như nào đây, tính cách điềm tĩnh, nhưng dường như ít .
lẽ là do thích nghi nên ngại ngùng, chuyện cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Lâm Uyển Ương ăn thịt nướng liên tục bảy ngày , dù ngon đến mấy cũng khó tránh khỏi cảm giác ngán.
Tống Chương Dẫn xoa xoa mũi, liền cách món thịt nướng , hơn nữa thấy tay nghề của càng ngày càng tiến bộ, cũng chút thích thú và cố chấp với những đồ nướng.
Tạ Văn Dĩnh đảm nhận công việc nấu nướng, nên chất lượng bữa ăn của nhiều cải thiện đáng kể.
Vào buổi chiều khi Lâm Uyển Ương ngoài, cô vỗ vai Tống Chương Dẫn, an ủi vài câu. Có vẻ như chỉ tài nướng thịt, còn các khả năng nấu nướng khác của cũng ngang bằng với cô.
Hôm nay chính là ‘Lễ kỷ niệm’, là ngày 15 trong tháng, ngày rằm.
Bái thần giáo tin rằng việc thờ cúng mặt trăng thể nhận phúc lành và sức mạnh nên cứ ngày 15 hàng tháng tổ chức lễ cúng.
cũng , nguồn gốc ban đầu của đạo gia chính là xuất phát từ việc thờ các vì của xưa.
Lưu Chánh Hiếu quyết tâm, quyết định điều hành công việc như một công việc kinh doanh, cùng ‘Tống Noãn’ tiến bộ và chăm sóc lẫn .
Nếu việc gì đó thì yêu lấy nó.
Hôm nay Lưu Chánh Hiếu đang đợi ở địa điểm hẹn hẹn đó, khi thấy tới, Lưu Chánh Hiếu giật hỏi: “Sao còn mang theo nhiều đồ ?”
Lâm Uyển Ương khẽ mỉm : “Ồ, sợ chút nữa lỡ gặp chuyện gì nên mang theo ít đồ phòng .”
Lưu Chánh Hiếu : “Cô ở cùng , còn lo lắng chuyện chứ? Này, chờ , cô là ai ? Sao cô dẫn theo em trai đến luôn chứ?”
Lâm Uyển Ương đầu , thấy Bảo Tâm đang quanh quẩn cách đó hai mét.
Cô hỏi : “Tại em ở đây, còn về cho chị.”
Bảo Tâm đáp: “Em về , em cùng chị.”
Lâm Uyển Ương: “Không em cứ là , về đợi chị.”
Lưu Chánh Hiếu thấy hai chị em chuẩn đánh nên suy nghĩ một chút : "Tống Noãn, để em trai cùng? sẽ xin chị Hồng, cùng lắm là mời chị một bữa cơm."
Lưu Chánh Hiếu thể trong thời gian ngắn hòa nhập , ngoài việc thể gặp chuyện rắc rối, còn thể nhận sự chăm sóc chu đáo của nữ cấp .
Anh nghĩ, em trai của đối phương cũng đến , hơn nữa hôm nay hơn trăm ở thuyền,cũng sẽ để ý đến một bé.
Này, vẫn hy sinh vẻ ngoài, những điều với phụ nữ đó.
Lâm Uyển Ương: “Thật sự thể ?”
Lưu Chánh Hiếu: “Nhớ kỹ , cô còn nợ một ân tình. Yên tâm, sẽ che chở cho cô, hứa sẽ bảo vệ cho cô mà.”
Lâm Uyển Ương im lặng.
Anh lẽ nào là quân bạn? Nhìn...cũng giống lắm.
Ba lên thuyền, Lâm Uyển Ương lặng lẽ với Bảo Tâm, nếu chuyện gì sẽ nhảy xuống thuyền bỏ chạy.
Với việc nhảy khỏi thuyền biển là một lựa chọn sáng suốt, nhưng Bảo Tâm thì khác, bé một thể chất đặc biệt và vốn dĩ khác hẳn với thường.
Chỉ cần bé bơi, thì thể đủ sức để cầm cự cho đến lúc bình minh, chờ thuyền đánh cá khơi việc.
Sau khi Lâm Uyển Ương lên thuyền, cô khắp nơi, cố gắng tìm kiếm đó.
Bị khác vỗ nhẹ cánh tay từ phía , cô .
Lưu Chánh hiếu hỏi: “Cô đang tìm cái gì ?”
Lâm Uyển Ương đáp: “Không gì, một đồng hương của cũng gia nhập giáo của chúng , nên tìm hiểu xem cô ở đây .”
Lưu Chánh Hiếu: “Người đồng hương của cô tên là gì? Mối quan hệ lắm .”
Lâm Uyển Ương đáp: “Cũng bình thường, cũng quên tên của đó , nhưng nếu thấy thì nhất định sẽ nhận .”
“Cô cũng quá vô tâm .” Lưu Chánh Hiếu dừng một chút tiếp: “Trên thuyền của chúng nhiều như , nếu cô nhớ tên của đó, thể giúp cô kiểm tra danh sách. bây giờ mà tìm đây?”
Lâm Uyển Ương khẽ mỉm : “Không cần gấp, nghĩ và cô duyên phận, chúng nhất định sẽ gặp .”
7 giờ 30 tối, tàu khơi.
Chương :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-584.html.]
Mọi trong tay cầm ba cây nhang, Lâm Uyển Ương khoanh chân mặt đất, đặt ba lô chân.
Lưu Chánh Hiếu hỏi: “Sao cô cất ? Cầm ba lô khắp nơi phiền phức, là trong đó đồ quý giá gì hả?”
DTV
Lâm Uyển Ương: “Cũng quý giá gì, nhưng lẽ nó thể cứu mạng thời điểm quan trọng và đánh bại kẻ thù thành từng mảnh.”
Lưu Chánh Hiếu : “Cô thật đùa.”
Con tàu một tiếng thì dừng . Tất cả đều dậy.
Lưu Chánh Hiếu nhỏ giọng : “Cô ? Tại nào chúng cũng đều ở đây ?”
Lâm Uyển Ương: “ ở vùng biển một thị trấn cổ xây dựng từ thời nhà Đường. Ban đầu nó xây dựng đảo và là một trạm trung chuyển, nước biển dâng cao và nhấn chìm nó xuống.”
Lưu Chánh Hiếu gật đầu: “Nghe ở nước năm mươi mét.”
Lâm Uyển Ương hứng thú với thành phố cổ, cô chỉ Lý Giai Nguyệt ở tàu và khi nào cô sẽ xuất hiện.
Trăng sáng thưa, xung quanh chỉ thấy tiếng sóng vỗ.
Lâm Uyển Ương nhắm mắt , cô thể cảm nhận rõ ràng xung quanh gì đó , ngay cả nhịp thở cũng chậm .
Không nào Lâm Uyển Ương cũng uống một ngụm "nước thánh" ban thưởng cho , đương nhiên sẽ điều khống chế.
Lại thuyền khơi kỳ lạ, gì trốn đám đó chứ, hiện tại Lâm Uyển Ương , đó là để hấp thu lửa giận của sống.
Bằng cách , thể sử dụng sức sống của sống để nuôi dưỡng quái vật, thứ hai, khi sức sống lấy , những sẽ lời hơn.
Suy cho cùng, đó là cốt lõi của cấp quản lý nên đương nhiên đảm bảo phục tùng 100%.
Lâm Uyển Ương lén lút lấy một tấm bùa hộ mệnh nhét túi của Lưu Chánh Hiếu.
Không gì thể hại Bảo Tâm nên đương nhiên bé sợ những việc .
Lưu Chánh Hiếu vốn đang trong trạng thái choáng váng, đột nhiên tỉnh , còn kịp phản ứng, dùng ngón tay gõ nhẹ mu bàn tay .
Lưu Chánh Hiếu ngay lập tức nhận điều đó, nhưng mắt chỉ mở một khe hở.
Trong gió biển ôn hòa, hai trăm đang boong tàu, cảnh tượng bây giờ đối với thật xa lạ.
đó cũng như cảm giác bình thường.
Phía ba , cầm một chiếc vạc nhỏ đựng một chút ánh sáng, lượt xuống.
Lâm Uyển Ương thấp giọng : “Mặc kệ chút nữa xảy chuyện gì, cũng đừng nhúc nhích.”
Lưu Chánh Hiếu mặc dù hiểu lắm nhưng vẫn gật đầu.
chỉ trong chốc lát, cầm chiếc vạc nhỏ để thu thập nguyên khí tới mặt Lâm Uyển Ương.
Bọn họ còn kịp thở dài gì đúng với , liền thấy một thứ gì đó đột nhiên nhảy lên từ mặt đất với tốc độ cực kỳ nhanh.
Bóng dáng của Bạch Hoa Hoa hất chiếc vạc nhỏ xuống đất, phát âm thanh như bóp nghẹt, vài kỹ thì thấy đó thực là một giấy nhỏ cỡ lòng bàn tay.
Người giấy kỳ quái đến mức thể tả, hai tay mở , chân cong về phía , đây là chiêu thức kinh điển ‘ chép chim yến’ của Hoàng Phi Hồng, nhưng miệng đang ‘ đánh, đánh’.
Cảm giác chút ngô ngô, khoai khoai.
“Là ai đang dở trò?” Ba kịp phản ứng , tóm lấy giấy mặt đất, nhưng giấy di chuyển nhanh.
Phải mất vài giây mới nhận hai hình bằng giấy.
Họ đuổi theo cho kịp nhưng đột nhiên một thanh kiếm mặt họ, chặn đường .
Lâm Uyển Ương lên và lên tiếng: “Bắt nạt trẻ con thì coi .”
“Cô là ai?” Một trong đó kinh ngạc hỏi.
Tuy nhiên, giúp trả lời câu hỏi , Lý Giai Nguyệt ở phía ngạc nhiên cô, nghiến răng tên của một .
“Lâm..Uyển..Ương.”
Cô ngờ rằng con gan lớn như .
Hơn nữa còn cắt tóc ngắn, một bộ trang phục tính biểu tượng,
ở phía , hèn chi bản nhận .
Thất Tinh Kiếm lóe sáng lên, đột nhiên bay về phía , Lý Giai Nguyệt theo phản xạ lùi về phía một bước, nhưng cánh tay vẫn trầy xước.
Trong giấc mơ ban đêm, đều xé mặt thành từng mảnh, nhưng xung quanh Lâm Uyển Ương quá nhiều , cô chỉ thể tạm thời chịu đựng, bây giờ hai bên đối mặt , cô thể chịu để yên?
“Nếu cô tới tận cửa, hôm nay vùng biển sẽ là nơi chôn cất của cô.”
Lâm Uyển Ương đáp : “Hay là bỏ , tôn trọng một chút về sự khác biệt của dân tộc. thích chôn cất biển, cô để dành cho .”
Vừa , cô bước nhanh về phía , đưa tay đón lấy thanh Thất Tinh Kiếm , đó trong giây tiếp theo chặn thanh đao do Lý Giai Nguyệt vung .