Căn cứ liệu thống kê , đằng cuộc sống vẻ bình an và định của chúng , mỗi năm đều nhiều vụ mất tích, phần lớn đều tìm về .
nó chẳng là gì so với lượng dân khổng lồ trong nước nên cũng chẳng thu hút bao nhiêu sự chú ý.
Diêu Mộ cố ý tránh mấy tuyến đường hỗn loạn cho nên đường đến sân bay thuận lợi.
Anh lập tức rời mà tại chỗ theo lâu, mãi cho đến khi mấy bóng lưng ngược sáng đó biến mất thì mới thu hồi ánh mắt.
Diêu Mộ về về mấy vòng mới lên xe, giác quan thứ sáu của đàn ông mà cảm xúc hôm nay của chút bồn chồn lo lắng, cứ cảm thấy sẽ chuyện gì đó xảy .
Đây là dấu hiệu gì , Diêu ộ quyết định trở về uống một bát canh táo đỏ ngân nhĩ hoặc chút đồ ngưng khí bổ thần như a giao chẳng hạn, tránh cho cả ngày việc gì đoán mò.
Lâm Uyển Ương là ai cơ chứ, nhất định sẽ xảy chuyện gì .
Lâm Uyển Ương và ba khác cũng gì cần gửi vận chuyển nên tốc độ lấy vé máy bay nhanh.
Lâm Uyển Ương còn bất ngờ gặp quen, cô mở miệng hỏi: “Tống Dật Kiều, cũng đến thành phố Hoàn ? Cũng chuyến bay ?”
“ , vặn ngoài công tác, ngờ gặp cô trùng hợp như , nhớ tên .” Tống Dật Kiều khẽ mỉm , sang chào hỏi với Tống Chương Dẫn: “Chú cũng ở đây .”
Tống Chương Dẫn gật đầu: “Ừ.”
Lâm Uyển Ương chuyện với đối phương, mãi đến khi sắp lên máy bay mới tách .
Tống Dật Kiều cảm thấy bất ngờ, chuyến bay khoang hạng nhất, nhưng nghĩ đối phương bét nhất cũng sẽ đặt khoang thương gia.
Thế mà Tống Chương Dẫn khoang phổ thông?
Lần là Lâm Uyển Ương mua vé máy bay, tại lãng phí tiền chứ, cô mua bốn vé hạng phổ thông, dù hai tiếng đồng hồ cũng trôi qua nhanh.
Tống Dật Kiều dở dở : “Đây coi là cách xa nhất thế giới ?”
Lâm Uyển Ương vẫy tay với : “Đi , là tiền, còn là nghèo.”
Chờ , Tống Chương Dẫn mới mở miệng : “Hai với ?”
Lâm Uyển Ương: “Cũng là , với ?”
Lần từng đến đạo quán phỏng vấn, coi như giúp chúng tăng độ phổ biến, đến thêm hai nữa. Sao ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-576.html.]
Tống Chương Dẫn suy nghĩ một chút thản nhiên : “Không gì.”
Tự đáy lòng quá cận với Tống Dật Kiều, dù đối phương chẳng gì sai cả.
Lâm Uyển Ương: “Yên tâm , so với thì với hơn.”
Tống Chương Dẫn rộ lên: “Cô như là ý gì? Sợ để ý ?”
Lâm Uyển Ương chỉ nhún vai chứ gì.
Cô chỉ cảm thấy khả năng giữa hai vướng mắc về lợi ích, nếu biểu hiện mật thì chắc chắn là ác cảm với .
Điểm thì cô vẫn .
———
Máy bay hạ cánh xuống thành phố Hoàn, lúc cả nhóm từ sân bay đến khách sạn khéo là buổi trưa.
Lần Lâm Uyển Ương bởi vì tiếc tiền mà đặt khách sạn Hanting hoặc là khách sạn bảy ngày (/), dù A Dẫn cũng kén chọn.
(/) khách sạn Hanting hoặc là khách sạn bảy ngày (汉庭或者七天): khách sạn giá rẻ ở Trung Quốc.
Cô nhịn đau cắt thịt đặt khách sạn năm ở trung tâm thành phố, coi như khó xa xỉ một , hành trình quả thực thể nhật ký.
Năm nào đó tháng nào đó ngày nào đó, cô chi một tiền lớn để ở khách sạn!
Năm đó Phục Thành du lịch bốn phương một quyển nhật ký. Lâm Uyển Ương coi nó như sách truyện nhi đồng lật xem mấy năm trời.
Sau cô cũng những chuyện giải quyết nhật ký, truyền cho tử hoặc là truyền cho con trai cũng .
Coi những kinh nghiệm đó thành sách truyện nhi đồng là một chuyện thú vị bao!
Nếu cô con trai, là mèo chó mà là một đứa nhỏ.
Diêu Mộ và Tạ Văn Dĩnh đều cảm thấy suy nghĩ của cô thực đáng sợ, Phục Thành với Lâm Uyển Ương còn đủ, cô còn truyền sự ‘dũng mãnh’ đó từ đời sang đời khác ?
Dân dĩ thực vi thiên (/), khéo bên cạnh khách sạn một con phố ẩm thực, nhóm để hành lý xuống chuẩn sang đó ăn chút gì đó, thuận tiện ngóng tình huống từ bản địa.
DTV
(/) dân dĩ thực vi thiên (民以食为天): dân lấy ăn trời.
Bữa trưa là món lẩu mà Lâm Uyển Ương và Bảo Tâm yêu thích nhất, trong lúc gọi món, Lâm Uyển Ương bèn kéo nhân viên phục vụ chút chuyện nhà, giả vờ như vô ý hỏi: “ một cô em họ, khi nó đến thành phố Hoàn thì thấy nữa, cô thế nào để tìm ?”