Xe lái đến biệt thự phía Đạo quán, Tống Chương Dẫn mở cửa xuống xe: “Vậy về đây, ngày mai gặp .”
“Ừ, ngủ ngon.” Lâm Uyển Ương vẫy tay.
Diêu Mộ mỉm hỏi: “Tống trở về ăn bữa ăn khuya với chúng ? Hôm nay chúng mới bao sủi cảo, nhân tôm, còn cso nhân chay nữa, ăn ngon lắm.”
Lâm Uyển Ương gật đầu : “Chắc chắn ngon hơn sủi cảo ở bến tàu Loan Tử.”
“Cảm ơn ý của , nhưng đói, xin lĩnh tấm lòng.”
Mãi đến khi bóng lưng của đối phương biến mất cánh cửa, Diêu Mộ mới thu hồi tầm mắt, khẽ nhún vai : “Sao cứ cảm thấy vẻ mặt của Tống đúng lắm.”
Lâm Uyển Ương: “Anh quan tâm A Dẫn thật đấy.”
Mặc kệ là A Dẫn là Tiểu Dĩnh.
Tạ Văn Dĩnh như điều suy nghĩ : “ đoán Tống sẽ ăn đồ ăn nhân thịt trong một thời gian dài.”
“Tại ?” Diêu Mộ hiểu liền hỏi.
“Bởi vì chưởng môn nhân kể cho một câu chuyện.” Bảo Tâm đặt tay lên đầu gối, nâng mặt .
Diêu Mộ Lâm Uyển Ương với ánh mắt thâm ý, hình như hiểu .
Anh hận sắt thành thép : “Cô cô xem, chẳng lẽ thể dịu dàng một chút ?”
Lâm Uyển Ương sang : “Anh đau lòng ?”
Diêu Mộ: “Đương nhiên !”
Khó khăn lắm mới một ứng cử viên mà phương diện đều ok như , đạo hữu c.h.ế.t bần đạo chết, thể đau lòng ?
Lâm Uyển Ương: “Lái xe , tuy với tư cách là bạn thì , nhưng thể , là đồ tra nam.”
Người thật sự quá bác ái .
Diêu Mộ: “...”
Cô ? Sao thành tra nam ?
———
Phục Thành vẫn còn ngủ, ông đang chơi cờ với Triệu Vũ Thinh.
Hai thấy tiếng động bên ngoài thì đồng thời khỏi thư phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-553.html.]
Lâm Uyển Ương tuốt ở đằng , ba khác theo phía .
Trương Hạo ha ha : “Nước sôi , lập tức nấu sủi cảo cho ngay đây.”
“Tốt quá , đúng lúc đang đói.” Lâm Uyển Ương về phía Phục Thành, hỏi: “Sư phụ ăn ?”
Phục Thành: “Con đừng về tới nơi dụ dỗ , gần đây đang giảm béo, ăn.”
Ông ngáp một cái đầu : “Tiểu Triệu, ngày mai chúng tiếp tục chơi cờ, bây giờ ngủ .”
“Dạ sư công.”
Trương Hạo nấu một nồi sủi cảo to oạch, chuẩn thêm mấy cái bát nhỏ để múc nước chấm ăn.
Lâm Uyển Ương một ăn hết hai mươi cái, bấy giờ mới cảm thấy mỹ mãn : “Vẫn là đồ ăn ở Đạo quán hợp với khẩu vị của .”
Diêu Mộ cô hỏi: “Cô ăn nhiều béo nhỉ?”
Lâm Uyển Ương: “Bảo Tâm còn béo thì sợ gì?”
Triệu Vũ Thinh : “Mỗi ngày của chưởng môn đều bận rộn như , đều là việc cần tiêu hao thể lực. Theo thấy dù sư phụ một ngày ăn năm bữa, ba bữa ăn lẩu với uống sữa cũng béo bao nhiêu.”
Nói xong, đều về phía Bảo Tâm, một lèo ăn hết ba mươi cái sủi cảo.
Đến tận lúc vẫn rõ tại Bảo Tâm thể ăn nhiều như .
Bảo Tâm ngẩng đầu lên, suy nghĩ một chút hỏi: “Mọi đều ăn no ? Vậy ăn hết nhé, lãng phí lương thực là một chuyện đáng hổ.”
Mọi : “...”
Được , vui là .
Trương Hạo : “Ăn là phúc, chừng phúc khí của Bảo Tâm nhà chúng dày hơn khác nhiều.”
DTV
Lúc thời gian còn sớm, đều ai về phòng nấy nghỉ ngơi, Đạo quán cũng trở với vẻ yên tĩnh. Sáng hôm thức dậy, Lâm Uyển Ương ăn sáng xong liền xem xét phòng ở sửa chữa hoặc xây mới ở phía .
Dù thời gian cũng gấp gáp, chậm thì càng cẩn thận, cải tạo , ít nhất trong mười năm tới đều cần động thổ phạm vi rộng.
Căn nhà ba tầng đang xây dựng dáng vẻ đại khái, mắt thi công một nửa, sân vì tân trang nên tốc độ chậm hơn một chút.
Nhóm công nhân thấy Lâm Uyển Ương tới thì sôi nổi mở miệng chào hỏi.
Bọn họ đều thích đến đây công, một là đồ ăn ngon, hai là thù lao tệ.
Ngày đầu tiên bọn họ đến đây, đạo sĩ ở đây liền phát cho bùa cho mỗi một tấm bùa, ngờ tấm bùa vận chuyển đó dùng như .
Có thể thấy ban ngày việc đỡ tốn sức hơn nhiều, hơn nữa đêm đến cũng ngủ cực ngon, thật sự quá thần kỳ!
Lâm Uyển Ương dạo một vòng quanh công trường trở Cung Thiên Sư thắp hương cho Tổ sư gia.