Tống Chương Dẫn: "Cô... truyện ở ."
Lâm Uyển Ương: "Này, đây truyện, tin thì thăm dò một chút là chứ gì, mặc dù khi đó internet phát triển như bây giờ, nhưng những từng trải qua nhất định vẫn sẽ còn ấn tượng, nhưng chuyện quỷ thần cần quá tin, cơ quan chức năng thông báo, vì quá đau lòng nên dùng sức đập mạnh lên quan tài, lúc mới cẩn thận cái nắp rơi xuống, lộ di thể của cô gái bên trong."
Tống Chương Dẫn: "..."
Lâm Uyển Ương địa điểm quán ăn điện thoại di động, còn cách một đoạn nữa, cô vô cùng phấn khởi : " Nếu kể cho thêm một câu chuyện xưa nữa, đây là truyền thuyết ở khu vực Nam Phúc Kiến..."
Tống Chương Dẫn: "Không cần, hôm nay cô cũng mệt mỏi , nghỉ ngơi cho ."
"À, ." Lâm Uyển Ương dựa lưng ghế .
Xe chạy đến, quán vẫn còn mở lúc nửa đêm, cuối cùng Lâm Uyển Ương cũng ăn món bánh bao kèm nước súp chua ngọt mà cô hằng mong ước.
Hương vị ngon đến mức đáng ngạc nhiên.
"Anh thật sự nếm thử ? Thuần nhân thịt heo đó." Lâm Uyển Ương hỏi đối diện.
Tống Chương Dẫn nhàn nhạt : "Không cần."
Lâm Uyển Ương nhún vai, bảo ông chủ gói hai phần bánh bao mang về cho tiểu Tạ và Bảo Tâm.
Ở trong lòng cô thở dài, sớm thế thì cô kể chuyện xưa cho .
Lâm Uyển Ương ôm bánh bao đóng gói khỏi quán ăn, trở về khách sạn cũng là hai giờ khuya.
Bảo Tâm và Tạ Văn Dĩnh cũng ngủ, vẫn luôn đợi về, chuyện đến đây cuối cùng cũng kết thúc.
Tống Chương Dẫn ba , bánh bao bàn, một trở về phòng.
Tạ Văn Dĩnh Tống Chương Dẫn rời , đầu hỏi: “Sao cứ cảm thấy biểu cảm của đúng lắm nhỉ.”
Lâm Uyển Ương nhún vai: “Là như vầy, sợ sẽ cảm thấy chán khi lái xe, nên kể cho một câu chuyện lấy tinh thần, nhưng mà hình như thích lắm.”
Tạ Văn Dĩnh: “Cô...”
Bản từng trải nghiệm qua phận của của Lâm Uyển Ương trong ‘Câu chuyện đại vương’ nên hiểu tâm trạng của đối phương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-549.html.]
Người khác thì thể giả vờ tỏ dè dặt, từ chối sự chào đón của khác, nhưng chưởng môn Lâm thì bao giờ, cô độc đều là dựa bản lĩnh.
DTV
Tạ Văn Dĩnh nghĩ , vì vẫn luôn nhấn mạnh kháng cự Diêu Mộ, cũng là vì bản một lòng hướng về đạo, nên nhắc nhở những nhỏ hơn một chút.
Anh chút bất lực, đạo sĩ vẫn quản khác tìm đối tượng nữa.
Lâm Uyển Ương xong, hất cằm : “Vậy thôi, kể chuyện cho nữa.”
Tạ Văn Dĩnh thở dài trong lòng, quản thì , nếu bản khả năng chỗ trống đó.
Sự nhiệt tình của sư công dọa sợ c.h.ế.t khiếp .
Sáng sớm ngày hôm thức dậy, Lâm Uyển Ương ăn sáng xong, liền chuẩn cùng với Bảo Tâm và Tạ Văn Dĩnh tìm bà Lý.
“ A Dẫn, sai , hôm qua nên tới câu chuyện đó, nên ở khách sạn nghỉ ngơi , xử lý xong việc tới đón .”
Tống Chương Dẫn nhẹ nhàng : “ Không , nhưng mà vẫn nên cùng thì hơn.”
Lâm Uyển Ương: “Vậy , bình thường là một điềm đạm, về chuyện thì cũng . Chỉ là hôm qua tên bác sĩ lòng độc ác đó, khiến cho khác quá tức giận , những tình huống bình thường sẽ đánh . Hơn nữa, hôm qua cũng đánh bọn họ, bọn họ cũng sẽ đánh !”
Chi bằng tay .
Tạ Văn Dĩnh âm thầm bổ sung thêm trong lòng, cô nên bảo đảm tuyệt đối sẽ bạo lực gia đình, để cho đối phương đừng quá lo lắng.
Tống Chương Dẫn: “Ừm.”
Lâm Uyển Ương cảm thấy chuyện qua , đảo mắt qua hướng khác, chỉ là cảm thấy để cho khác thêm một ấn tượng, so với Diêu Mộ và Tạ Văn Dĩnh thì yếu đuối hơn, cũng là trong Huyền Môn, đối xử với khác dịu dàng chút.
Lý Băng mới từ cục cảnh sát , cô chỉ mua mỹ phẩm dưỡng da nên xét về mức độ chỉ là loại nhẹ, cô chỉ cấm rời khỏi thành phố, bất cứ lúc nào gọi cũng đến điều tra.
Con gái của cô thì vẻ khá nghiêm trọng, dù thì cũng tham gia sâu việc , đến mức ‘ăn’ ở bộ phận .
Chỉ trong vòng một đêm, tinh thần của Lý Băng tệ nhiều, Lâm Uyển Ương cũng khí với loại , việc còn tới lượt cô đồng tình.
Cô thẳng vấn đề chính, trực tiếp hỏi đối phương để lấy cái hũ.
Lát nữa cô cũng đến cục cảnh sát để một phần ghi chép, đó đặt vé tàu của ngày hôm nay để về.
Lần ở bên ngoài lâu như , cũng chút nhớ đạo quán.