Mỗi Ngày Đều Vui Vẻ Bắt Quái - Chương 546

Cập nhật lúc: 2025-09-10 22:25:59
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc ba ngã xuống đất, cô ngay ngắn một nữa, như đánh sẽ lộ hàng, đúng là quá thông minh!

Dương Thụy Đông che n.g.ự.c hỏi: "Cô cái gì?"

Hai tên thuộc hạ thương nhẹ, giãy giụa lên một tên Tống Chương Dẫn dẫm lên bả vai, một khác giấy ấn xuống đất.

Lâm Uyển Ương hỏi: "Tất cả đều trải qua 9 năm giáo dục bắt buộc, ông ưu tú như chứ? Thế mà nghĩ cách kiếm tiền như ."

Dương Thụy Đông vốn đang phẫn nộ, nhưng mắt thấy hiện tại đang yếu thế, một nữa điều chỉnh thái độ: "Cái thì dễ , nhưng mà cho xin hỏi từ đến nay từng gặp cô, đắc tội cô ở chỗ nào, chúng thể từ từ chuyện, nhất định sẽ cố gắng giải quyết."

Lâm Uyển Ương: "Vậy nơi các ông nuôi sản phụ, là chỗ nào?"

"Cái ..." Dương Thụy Đông ậm ờ lời nào, đây là con át chủ bài, đương nhiên thể tuỳ tiện lộ .

Lúc đầu Lâm Uyển Ương định dẫm , nhưng nghĩ tới mặc váy cũng lắm, thế là hếch cằm, với đối diện: " Ông, lên."

Dương Thụy Đông run lên, thái độ của đối phương hòa hoãn , lẽ ý định thương lượng?

Nhìn thấy hai con giấy di chuyển, trong lòng của ông chút sợ hãi, đây là thuật che mắt gì?

Mặc dù ông đắc tội ít , nhưng đây là đầu tiên gặp như thế , nắm rõ tình huống.

Dương Thụy Đông run rẩy lên, cố gắng gạt một nụ với đối diện.

"Chúng thương lượng là , con dễ chuyện."

" cũng là dễ chuyện." Lâm Uyển Ương túm lấy cổ áo đối phương, quăng tới một bạt tai, đó thêm một bạt tai đánh tới, mặt hì hì hỏi: "Ông nhanh cho ? Địa chỉ."

Dương Thụy Đông ngơ ngẩn cả , khó tin che mặt .

Đây là đầu tiên ông thấy trực tiếp bỏ qua quá trình thương lượng, lên lập tức đánh .

Tống Chương Dẫn vẫn cảm thấy đánh , mở miệng nhắc nhở nào đó: "A Ương, cô... tay đau ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-546.html.]

DTV

Lời khỏi miệng đổi hướng.

Những thực sự đáng đồng tình.

Lâm Uyển Ương quăng lên mặt bàn đằng , giơ tay lên quan sát, mở miệng hỏi: "Tay của đều đánh tới đỏ lên , nếu ông định , phòng khám bệnh nhất định sẽ d.a.o chứ, suốt ngày ông đều giải phẫu cho khác mà đúng , cũng y thuật của ông thế nào, nhưng mà vận khí của ông , ông sẽ lập tức y thuật của thế nào, chừng ngay từ đầu thiên phú đấy."

Vừa dứt lời, cô lia mắt khắp nơi, tìm một công cụ thuận tay.

Lúc cô tìm trong ngăn kéo một con d.a.o giải phẫu, hai mắt Lâm Uyển Ương đều sáng lên.

Cô cũng nhân viên công vụ, đương nhiên cái gì thì cái đó, kiêng nể gì nhiều.

Dương Thụy Đông đối phương dọa sợ, chuyện quá mức đáng sợ , sẽ thật chứ.

"Cô... Cô đừng loạn, sẽ c.h.ế.t đấy." Vẻ mặt ông cầu xin, run rẩy .

Lâm Uyển Ương: "Sao c.h.ế.t chứ? gây mê mà, vặn ông thể chỉ cho giải phẫu, chỉ cần ông chỉ sai thì sẽ khả năng cắt sai chỗ, mau tới đây, ông chỉ chỗ nào cắt chỗ đó."

Tống Chương Dẫn: "..."

Dương Thụy Đông chạy cửa, nhưng cử động chân, cánh cửa đột nhiên đóng , mà cửa cổ ở bên cạnh cũng lượt đóng , đèn trong gian phòng lấp loé hai .

Ông đầu lập tức thấy đối phương cầm d.a.o tới.

Lâm Uyển Ương: "Ông giải phẫu cho khác vui vẻ ? Sao đến khi hoảng sợ như ? Cái nha."

"! liều mạng với cô!" Dương Thụy Đông nhấc cái đèn bàn lên, đập tới, thế nhưng ngay trong lúc thấy bên tai tiếng con nít nỉ non.

Ông thuận theo âm thanh , cửa sổ ở lưng mở từ lúc nào, từng đứa trẻ đang sấp ở bên .

Tất cả chúng đều c.h.ế.t ở trong tay ông , xanh tím, nhỏ cỡ ba bốn tháng, cũng lớn cỡ sáu bảy tháng, ngay cả mười tháng sắp sinh cũng phá.

Những đứa trẻ hé miệng ngừng nỉ non.

Dương Thụy Đông dọa đến lùi về một bước, chiếc đèn trong tay rơi xuống đất kêu vang một tiếng, vỡ thành nhiều mảnh.

Loading...