Lâm Uyển Ương lắc đầu: "Sao thể tư cách như , giống như Hà Nhược Hàm đó thì thôi bỏ , nhưng mà hôm qua nhiều cô gái xinh dễ thương, trông vẻ đều thích , vẫn thể cân nhắc."
Tống Chương Dẫn: “ thích những cô gái mà cô .”
Lâm Uyển Ương mở to mắt , thích con gái... Vậy thích cái gì?
Cô suy nghĩ một lát hỏi: “Vậy thấy Diệu Mộ thế nào?”
"Cũng ."
Lâm Uyển Ương: “Tạ Văn Dĩnh thì ?”
"Tính cách tệ."
DTV
Lâm Uyển Ương: "..."
Không thích con gái, nhưng thấy con trai tệ.
Tại đàn ông xung quanh cô đều kỳ lạ như ? Hẳn là liên quan đến cô đúng chứ?
Lâm Uyển Ương ho một tiếng, cô là cởi mở, đương nhiên sẽ cảm thấy chuyện gì, chỉ là ngạc nhiên một chút mà thôi.
Lâm Uyển Ương chớp mắt hỏi: “Có thấy kiểu khí chất đồ ăn ?”
Tống Chương Dẫn hiểu đây là ý gì, bất lực : "Đâu nào so sánh với đồ ăn, cô nghĩ giống cái gì? Táo? Chuối?"
Lâm Uyển Ương lắc đầu, với giọng kiên định: "Bến phà Vạn Chai*."
(*Bến phà Vạn Chai: Nguyên văn là弯仔码头, trong đó 弯 (wān: cong) đồng âm với 湾 (wān:vạn) trong 湾仔码头. Ngoài bến phà Vạn Chai ban đầu là một thương hiệu bánh bao nổi tiếng, bánh bao ngon nên ví von giống như các bạn nam "cong" thu hút sự chú ý của cùng giới...)
Tống Chương Dẫn: "..."
Tống Chương Dẫn ho khan một tiếng, chút bất đắc dĩ : "Mỗi ngày đầu óc của cô đều suy nghĩ cái gì , đừng nhắc tới những thứ nữa."
Lâm Uyển Ương: " đang nghĩ về bánh bao đó, khác đều bánh bao ăn ngon, chơi cũng vui..."
"Im miệng!" Ngừng một chút, Tống Chương Dẫn nhíu mày hỏi: "Ai dạy cô những thứ ?"
Lâm Uyền Ương " chậc" một tiếng: "Cái cần gì dạy? Anh loại ! chỉ đùa một chút mà thôi mà, hơn nữa cũng chị dâu mà."
Phục Thành cũng chị dâu, cho nên chẳng gì đáng sợ cả!
Tống Chương Dẫn nào đó ghét bỏ, lập tức nghẹn một trong ngực, hít thở sâu một , : " Cô... thôi quên ."
Cái thể trách đối phương, Phục Thành khi còn trẻ càng rỡ tiếng.
A Ương nuôi dưỡng lớn lên, tính cách hoạt bát quá mức cũng là chuyện bình thường, đây cũng là ưu điểm của cô.
Lâm Uyển Ương nhún vai, cô mới lười quản chuyện của khác, chẳng qua chỉ là nghĩ đến gần đây Tống Chương Dẫn giúp nhiều việc như , cô cũng chỉ qua , giúp kiểm định một chút thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-544.html.]
Không nghĩ tới đối phương chẳng những cảm ơn mà còn tức giận, thì cô sẽ nhắc tới mấy chuyện nữa là chứ gì.
Lâm Uyển Ương liếc mắt đánh giá bên cạnh, nhịn suy nghĩ, rốt cuộc tên nhóc cong ?
mà cũng quan trọng, đồng tính thì thế nào? Tất cả đều là bạn bè của , nếu ngoài dám chế giễu , nhất định sẽ giúp đánh !
Tống Chương Dẫn luôn cảm thấy ánh mắt của đối diện chút kỳ quái, suy nghĩ một hồi, quyết định vẫn nên hỏi thì hơn.
Miễn cho tới lúc đó càng tức giận hơn.
Tống Chương Dẫn đổi đề tài: " , cô nhanh như , thấy thứ gì, giải quyết ?"
Lâm Uyển Ương vỗ vỗ bộ n.g.ự.c bằng phẳng của : "" Nói đùa gì chứ! việc cứ yên tâm, xem thử xem là ai chứ! Bây giờ chúng tìm tên bác sĩ vô lương tâm !"
Cô đơn giản chuyện cho .
Tống Chương Dẫn: "Gấp gáp như ?"
Bây giờ cũng sắp chín giờ, hôm nay cũng bận nhiều cả ngày.
Lâm Uyển Ương: "Xong sớm một chút mới yên tâm , lỡ như tới lúc đó tên tiếng gió chạy tới đây thì ? Bảo Tâm còn đang chờ ."
mà đầu tháng Năm, trường học nghỉ một tuần, cũng cần lo xin phép nghỉ quá lâu sẽ ảnh hưởng đến tiến độ.
Tống Chương Dẫn: "Vậy với cô."
Lâm Uyển ương vuốt cằm suy nghĩ, gật đầu : "Được thôi, dù tên bác sĩ lòng hiểm độc cũng ma quỷ gì, nguy hiểm lắm."
Cô xong, mỉm vỗ vỗ cánh tay đối diện: "Yên tâm , sẽ bảo vệ ."
Trong lòng Tống Chương Dẫn lắc đầu, : "Vậy phiền Lâm chưởng môn."
"Đạo hữu cần khách khí nha!"
Phòng khám trong một sân hẻo lánh trong thành cổ, Lâm Uyển Ương thể thấy ánh đèn loé lên từ phía xa.
Cô đặt hai giấy nhỏ xuống, bàn giao: " Giúp xem thử bên trong bao nhiêu ."
Hai giấy gật đầu, đó nhảy nhảy biến mất trong bóng đêm.
Đây đầu tiên Tống Chương Dẫn thấy hai giấy nhỏ , nhưng mà hiện tại vẫn cảm thấy mới lạ như lúc ban đầu.
Sủng vật cô nuôi đúng là đặc biệt, lợn rừng, giấy đây đều là những loại tự mang tính công kích.
Người giấy thuận theo khe cửa nhẹ nhàng lách trong, đó dán tường lướt đến phía ngăn tủ, khi ẩn nấp kỹ càng lập tức vểnh tai bắt đầu lén.
Dương Thụy Đông đang chuyện cùng thuộc hạ.
Bây giờ công việc kinh doanh ngày càng lớn hơn, ông nuôi năm thuộc hạ để phụ giúp .
Mấy năm Dương Thụy Đông phát hiện cơ hội buôn bán, bắt đầu công việc buôn bán trẻ em, bé trai giá mười lăm vạn tệ, còn bé gái rẻ hơn một chút.
Tuyển một nhóm phụ nữ từ vùng nông thôn gần đó để phụ trách sinh nở, từ đó kiếm khoản lợi kếch xù.