Tưởng Đông Hải vẫy : "Đừng lề mề nữa, dù chúng cũng gấp, mau lên xe ."
Lâm Uyển Ương thấy đối phương như , từ chối nữa ngược cũng , tiếng cảm ơn đó kéo cửa xe .
Trên đường cô gửi tin nhắn cho Tống Chương Dẫn, lấy đồ vật, đang đường tới.
Cái ngọc bội , cô nhanh chóng đưa cho đối phương, xem thử nếu đặt cùng chiếc hộp đấu giá , thể phát hiện mới .
Lâm Uyển Ương xuống xe lập tức thẳng đến khách sạn, lúc , bảo vệ ở cửa cũng cô với ánh mắt nghi hoặc.
mà cô đang suy nghĩ những chuyện khác, cũng quan tâm.
Xe dừng ở ven đường, trong xe bóng lưng cô như điều suy nghĩ.
Tưởng Xuyên hỏi: "Chúng thật sự cần nhắc nhở cô ?"
Tưởng Đông Hải lắc đầu : "Cái hiểu , cao nhân chính là câu nệ tiểu tiết."
Lâm Uyển Ương tìm phòng, ấn chuông cửa, cửa nhanh chóng mở .
Cô bước nhanh , đặt balo xuống và lấy hộp , thẳng vấn đề: “Anh mau thử xem.”
Tống Chương Dẫn đóng cửa, theo tới chỗ nào đó.
Lâm Uyển Ương: "Anh như cái gì, mau xem ngọc bội chứ! Thật vất vả mới mượn đó."
Tống Chương Dẫn: " Cô... từ đến đây ? Hôm qua ngủ ?"
"Cái gì?" Lâm Uyển Ương ý thức trong lời của đối phương ý gì đó, vội vàng tới phòng tắm soi gương.
Cô vì nãy Trình bảo cô nghỉ ngơi , trong khi hai em nhà ở trong xe đều bày vẻ mặt thôi.
Sự chú ý của cô đều tập trung chuyện mượn ngọc bội, gì sức chú ý tới những chuyện khác.
Thời tiết bây giờ, ban đêm vẫn lạnh, hôm nay Lâm Uyển Ương mặt áo len cổ lọ màu trắng.
Sau đó khi cô rời khỏi toà nhà , áo len màu trắng cọ ở mà thành màu xám lúc nào , tóc tai cũng chút lộn xộn.
Tạo cảm giác tàn tạ giống như một chặng đường dài đầy giông gió....
Tống Chương Dẫn suy nghĩ một chút mới : "Nếu , cô cứ rửa mặt nghỉ ngơi ?"
Nói xong đồng hồ: "Cũng sắp đến giờ ăn sáng , ăn cơm cũng một tiếng, cô ăn gì, lát nữa mang về cho cô."
" ăn gì cũng ."
Tống Chương Dẫn: " đây, trong tủ lạnh chút rượu nhạt, cô cứ tự nhiên."
"Ừm, biết ."
Lâm Uyển Ương đợi rời , đó rửa hết tro bụi mặt, hai tay cô chống lấy bồn rửa mặt, suy nghĩ cảm thấy như quá khó coi, lễ phép ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-513.html.]
Nếu như bọn Tạ Văn Dĩnh và Diêu Mộ ở đây, ngược cô cảm thấy chẳng cả, dù cũng đều từng thấy qua dáng vẻ lấm lem bụi đất của , quá quen thuộc.
DTV
Bọn họ xem cô là một cô gái, thì cô còn coi bọn họ là đàn ông chắc?
Ai quan tâm gì?
A Dẫn thì khác, dù ngay cả đối phương mặc đồ ngủ cũng tinh xảo, mấu chốt là hai bọn họ còn đủ quen thuộc, dù nọ cũng là của Đạo quán!
Cô nhất định giữ gìn hình tượng của , dù cô đại diện cho một cô, mà còn là danh dự của bộ đạo quán!
Lâm Uyển Ương gương suy nghĩ mười giây, tự nhủ đây chỉ là chuyện nhỏ, cần thiết lo lắng.
Chưởng môn Lâm là coi trọng mặt mũi, nếu chuyện gì đáng hổ xảy , cô sẽ coi như chuyện gì xảy .
Khi Tống Chương Dẫn , trong phòng đang ở ban công, về nơi xa.
Lâm Uyển Ương đang mặc một chiếc áo len cũ màu đen, thấy tiếng bước chân dần đến gần, mới đầu .
“Anh về .” Cô thực hiện động tác giãn cơ cố tình một cách thản nhiên.
"Ừ, mang cháo, sữa đậu nành, bột chiên, bánh bao chiên và bánh mì tới cho cô."
Sáng sớm nơi nào để , nên một vòng, đối phương ăn gì, bèn mua mỗi loại một ít.
"Lại ăn sáng " Tống Chương Dẫn mở gói đồ vẫy tay gọi.
Lâm Uyển Ương: "Sao mà nhiều ?".
Tống Chương Dẫn:"Cô ăn , ăn hết để giải quyết cho."
Dù cũng ăn nhiều, lâu như , bụng cũng cũng bắt đầu tiêu hoá hết.
“Ồ.” Lâm Uyển Ương đồ ăn bàn, suy nghĩ một chút : “Thật nghĩ thể ăn hết.”
Tống Chương Dẫn bắt đầu .
Lâm Uyển Ương cầm bánh bao lên cắn một miếng: “Cái ngon quá.”
Tống Chương Dẫn: "Thật ? Sáng sớm ăn món ."
Lâm Uyển Ương: "Anh thể ăn thử."
Tống Chương Dẫn đột nhiên bước đến, cắn một miếng bánh bao tay của Lâm Uyển Ương.
"Mùi vị cũng tồi đó."
Lâm Uyển Ương còn tưởng rằng sẽ lấy đồ ăn trong hộp, đáng ghét, thể giành thức ăn đang ăn?
Cô kinh ngạc : "Trước giờ từng ai dám cướp thứ gì từ miệng . Bỏ , nể mặt tất cả thức ăn ở chỗ đều do mua."
Tống Chương Dẫn lớn: "Cảm ơn sự hào phóng của cô."
Lâm Uyển Ương: “ phát hiện hôm nay thích .”
Tống Chương Dẫn đến phía đối diện xuống, chắp tay : "Có ? Có lẽ là vì hôm nay tâm trạng của đặc biệt ."