Mỗi Ngày Đều Vui Vẻ Bắt Quái - Chương 496

Cập nhật lúc: 2025-09-08 14:45:26
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nữ quỷ kéo tay đứa nhỏ xuyên qua bức tường, khi thành tâm nguyện xong thì biến mất thấy nữa.

Trong lòng Tôn Tiệp âm thầm thở dài, chuyện đến nước đối với cô hẳn là chuyện , ít nhất bộ mặt của bên gối.

Loại đó thực sự đáng để cô đau lòng. Cô chỉ tò mò, chẳng lẽ nữ quỷ đó vẫn còn đối với nhớ mãi quên?

Lâm Uyển Ương bật , bình tĩnh : “Dĩ nhiên là , cô chỉ để đó nhớ kỹ một màn , để ám ảnh mãi trong lòng, chuyện từng thể coi như hề phát sinh , thời thời khắc khắc nhớ kỹ.”

DTV

Sau , chỉ cần mật với phụ nữ khác thì tự khắc sẽ nhớ đến một màn hôm nay.

Đời coi như bỏ, sẽ thể dụ dỗ phụ nữ nữa.

Lâm Uyển Ương chỉ điều hòa mâu thuẫn giữa với quỷ, giờ từng thiên vị bên nào.

Tôn Tiệp thấy khó hiểu, tại đứa nhỏ đó theo con trai của cô ?

Lúc , con trai của cô từ trong phòng .

Tôn Tiệp xổm xuống hỏi: “Sao con tỉnh ?”

“Vừa bạn của con đến tạm biệt con.” Cậu bé trả lời với chất giọng non nớt.

Tôn Tiệp giật , trong lòng suy đoán, nhưng vẫn hỏi: “Bạn của con? Ý của con là gì?”

“Hôm đó lúc con qua đường thì suýt chút nữa xe đụng, may mà bạn của con kéo con , với con lắm, nhưng khác thể thấy .”

Tôn Tiệp gì nữa, chỉ ôm con trai chặt hơn.

Chuyện coi như đặt xuống một dấu chấm hết, Lâm Uyển Ương trở Đạo quán thu dọn hành lý ngủ.

Ngày kế bọn họ , Tống Chương Dẫn bốn mươi năm đó chụp một đôi ngọc bội.

Chỉ là đó ý định bán mà giữ vật gia truyền.

Cho nên bọn họ chỉ thể mượn để xem một chút.

Lần với Tống Chương Dẫn, những khác đều ở Đạo quán. Lâm Uyển Ương sợ việc về kịp thì còn những khác ở trấn thủ. Trên cơ bản thì bọn họ vẫn thể giải quyết những vấn đề quá rắc rối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-496.html.]

Ban đầu Lâm Uyển Ương tính một , nhưng Tống Chương Dẫn đang rảnh nên theo.

gần đây cũng rảnh, mà dù chuyện thật thì Lâm Uyển Ương cũng sẽ quản, cho nên là chuyện bình thường.

Tống Chương Dẫn dù bản nhiều thời gian nhưng cũng đẩy nhiều công việc.

Anh một loại cảm giác kỳ diệu, đầu tiên gặp cô cảm thấy cả hai nên quen từ mới đúng.

Hơn nữa, càng tiếp xúc là thì loại cảm giác càng mãnh liệt hơn.

thể chắc chắn rằng cái đêm cô đưa tay chặn xe thì hai từng gặp đó.

Hơn nữa khối ngọc phù đó là do cơ duyên xảo hợp, đưa nó cho Lâm Uyển Ương là vì tận đáy lòng cho rằng nó thuộc về đối phương.

Là một từ nhỏ lý trí và kiềm chế nên tất cả những chuyện xảy xung quanh đối phương đều ngược với nhận thức của .

Giống như nam châm , cùng cực thì đẩy , khác cực thì hút .

Lúc hai đến Bắc Thị là một giờ chiều, đề nghị ăn cơm .

Lâm Uyển Ương tự nhiên đồng ý, giống y chang Diêu Mộ, đều là thích lên kế hoạch kĩ lưỡng, sẽ đặt khách sạn và đồ ăn, nhưng như cũng , sẽ bớt nhiều phiền toái.

mắc chứng xoắn xuýt.

Bữa tối ăn món cay Tứ Xuyên, Lâm Uyển Ương là kiểu dày Trung Quốc điển hình, gì mà sushi gì mà món ăn kiểu Pháp, thỉnh thoảng ăn một bữa thì , chứ nếu ngày nào cũng ăn thì cô sẽ nổi điên lên mất.

Điều kiện của nhà hàng tệ, hương vị thức ăn thì càng cần , vì đối phương theo cô tới đây nên tất nhiên Lâm Uyển Ương sẽ để trả tiền.

Trong lòng cô tự an ủi , đắt một chút thì đắt một chút , dù Tống Chương Dẫn cũng đáng giá nhiều tiền như , hơn nữa cô ăn càng nhiều hơn, mùi vị thật sự ngon.

Tống Chương Dẫn : “ quen ông chủ nhà hàng , đến lúc thanh toán thể giảm năm mươi phần trăm, cô uống gì ?”

“Tốt như sớm!” Nếu thể giảm năm mươi phần trăm thì đắt nữa , rõ ràng là cô dựa mặt mũi của để chiếm tiện nghi mà.

“A Dẫn , như , chắc chắn nhiều bạn bè, một chút cũng ngạc nhiên! Vậy cho thêm một ly nước ép là .”

Tống Chương Dẫn gọi nhân viên phục vụ đây, bảo đối phương đưa lên hai ly nước ép lê, đồ ăn thiên về vị cay, nước ép lê thể giúp hạ hỏa.

Nhà hàng trang trí theo phong cách Trung Quốc, hai ở vị trí bên cạnh cửa sổ, thể ngắm phong cảnh bên ngoài, gió mát chầm chậm thoảng qua.

Loading...