Tự bế cũng là một loại triệu chứng đặc thù của bệnh nhân tâm thần.
Hai đồng loạt khuyên nhủ, Lâm Uyển Ương cũng chỉ thể đồng ý mà thôi. Cô dặn Triệu Vũ Thinh nhất định cẩn thận, chỉ cần tra manh mối, tìm chỗ bất thường là , chuyện gì trở về bàn bạc . Dẫu đối phương chỉ am hiểu thuật phong thủy, kỹ năng tróc quỷ trừ tà vẫn còn trong quá trình học hỏi, vẫn xuất sư, ứng phó với kiểu tình hình .
Vừa vặn thứ tư chính là ngày tụ tập gần nhất của đám đó, chính là ngày mốt, địa điểm chọn là một tiệm sách khá vắng vẻ.
Vốn dĩ ba Lâm Uyển Ương sẽ về cùng một chuyến bay với Tống Chương Dẫn, nhưng bây giờ chuyện trì hoãn nên chỉ thể để đối phương .
Tống Chương Dẫn hỏi là chuyện gì, Lâm Uyển Ương là chuyện công việc, Tống Chương Dẫn liền hỏi nhiều nữa, dù cũng gấp, dứt khoát đợi bọn cô cùng về luôn.
Thứ tư đến, ngày mà nhóm đó tụ tập, Diêu Mộ đưa con búp bê mà tìm cho Triệu Vũ Thinh, dặn đối phương hành động tùy theo tình hình, nhất thiết cẩn thận, thấy bất thường lập tức rút lui.
Con búp bê mà Diêu Mộ tìm tới tinh xảo, là hề rẻ.
Nếu là một tháng thấy con búp bê thì Triệu Vũ Thinh sẽ cảm thấy nó thật xinh và tinh tế, nhưng kể từ khi gặp chuyện thì trong lòng cô vẫn luôn thấy ám ảnh.
Lâm Uyển Ương khẽ khụ một tiếng , con yên tâm, kiểm tra , con búp bê vấn đề gì.
Bấy giờ trong lòng Triệu Vũ Thinh cảm thấy nhẹ nhõm, đó nhét con búp bê túi xách.
“Chờ .” Lâm Uyển Ương gọi giật , dặn đối phương lấy con búp bê đó .
Diêu Mộ nghi ngờ hỏi: “Chuyện gì ? Không vấn đề gì ?”
Lâm Uyển Ương nhét hai giấy trong con búp bê, thế thì càng an hơn.
Sau khi công tác chuẩn tất, Lâm Uyển Ương và Diêu Mộ trong một chiếc ô tô cách tiệm sách chừng một trăm mét.
Diêu Mộ bật nắp lon Coca-Cola ướp lạnh đưa cho cô : “Đừng lo lắng, đưa gương đồng cho cô , cũng đủ ứng phó trong thời gian ngắn, hơn nữa còn Tiểu A và Tiểu Ô ở đó.”
Caffeine trong Coca-Cola hiệu quả giúp đầu óc tỉnh táo rõ rệt. Lâm Uyển Ương uống một ngụm lập tức cảm thấy tỉnh táo hơn, cô gật đầu bản gì lo lắng.
Cô từng xem bát tự cho đối phương , là mệnh sống thọ.
__
Triệu Vũ Thinh bước chân tiệm sách, những đang vây quanh bàn chuyện lập tức về phía .
Vì nơi khá là vắng vẻ cho nên đám tụ tập ở đây mang cảm giác bao quán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-488.html.]
Triệu Vũ Thinh chỉ liếc bàn bên cạnh một cái cúi đầu xuống, tự chìm đắm thế giới của bản .
Nhân viên của tiệm bước tới hỏi cô uống gì, tiệm sách chủ yếu bán đồ ăn kiếm tiền, mỗi tiêu phí thấp nhất ba mươi tệ.
Triệu Vũ Thinh gọi một ly cà phê đen.
Cô ở nơi đó, tính toán chuyện với bất cứ ai, chỉ cúi đầu mở túi sách lấy con búp bê đặt ở bên trong .
Sau đó nghiêm túc chải đầu cho nó.
Một màn hấp dẫn sự chú ý của những ở bàn bên cạnh.
“Đây là gì?” Lý Kiều quan sát mấy phút , rốt cuộc vẫn nhịn hỏi miệng.
Triệu Vũ Thinh bình tĩnh : “Đây là bạn của .”
DTV
“Bạn của cô ? Tên của nó là gì? Trông nó thật xinh .”
Triệu Vũ Thinh mỉm : “Nó tên là Alice.”
“Vậy , thật chúng cũng đều bạn!”
Lý Kiều xong thì bảy tám đang quanh đó cũng bắt đầu giới thiệu búp bê của với dáng vẻ cực kỳ hăng hái, hai mắt dường như đều đang tỏa sáng.
Triệu Vũ Thinh cố gắng coi nhẹ cảm giác quái dị trong lòng, nếu chỉ một thì e là cô chạy , may còn Tiểu A và Tiểu Ô ở bên cạnh.
“... Chúng nó thật là đáng yêu.”
Cô bỗng loại ảo giác rằng búp bê trong tay đám đều chuyện nhúc nhích.
Lý Kiều mỉm vẫy tay với cô: “ cảm thấy chúng duyên, cô qua đây với chúng .”
Triệu Vũ Thinh dậy, qua bàn bên cạnh xuống, cô cần dùng thái độ quá tích cực, vẻ trầm lặng ít càng dễ hòa nhập với đám hơn.
Ánh sáng mờ ảo soi rõ những biểu cảm kỳ lạ những khuôn mặt đó.
Dường như tất cả , tất cả chuyện ở đây đều là giả, chỉ con búp bê trong n.g.ự.c mới thật lòng thật với bản .
Triệu Vũ Thinh bỗng cảm thấy cực kỳ buồn ngủ, hai mắt díu mở .
Bên tai vẫn đang chuyện, chỉ là lải nha lải nhải mấy rõ ràng.
Có thứ gì đó mạnh mẽ va vai cô .