Mỗi Ngày Đều Vui Vẻ Bắt Quái - Chương 478

Cập nhật lúc: 2025-09-07 07:43:24
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Không chạy bao lâu, chợt ngã dúi đầu đụn tuyết.

Diêu Mộ dậy từ trong đống tuyết, trong mắt trong mũi đều là tuyết, như đông cứng .

Cảnh sắc xung quanh đổi, mà bảy đuổi theo phía cũng ngã sóng soài cách đó xa.

Bọn chúng đưa lưng về phía bầy trời, cả đều vùi lấp trong tuyết, chỉ để lộ một chút quần áo ngoài.

Đây là một trạng thái nguy hiểm, cần quá lâu, chức năng tim phổi sẽ tổn hại vì nhiệt độ thấp.

Diêu Mộ thở dài, tuy đám ghê tởm, nhưng cũng thể trơ mắt đối phương c.h.ế.t cóng ở nơi .

Cả tám đều hẹn mà đổ ụp trong tuyết, chuyện bình thường.

Diêu Mộ qua đó, cực kỳ khách khí đạp cho mỗi một đạp, coi như để hả giận. Nếu mấy đuổi theo tha thì thể gặp loại chuyện thế .

Mấy đó cũng nhận đúng, khi tỉnh đều biến sắc.

“Cả phát lạnh thì cũng thôi , tại bả vai cũng đau thế ?” Có hỏi.

Diêu Mộ, mới hung hăng đạp đám đó, : “... Còn sống là .”

Bảy lục tục dậy từ trong tuyết.

“Bây giờ đuổi theo nữa, nơi quá quái dị, chúng mau trở thôi.” Diêu Mộ .

Bảy cũng chút nghĩ mà sợ, ngừng gật đầu, tỏ vẻ tình nguyện duy trì sự bình tĩnh lúc .

Lúc Diêu Mộ về thì thấy Lâm Uyển Ương ở đó, đang cúi đầu suy nghĩ chuyện gì đó.

“Người đó ?”

Lâm Uyển Ương duỗi tay chỉ cái đang trong tuyết, thật là nhàm chán, chỉ nhiêu đó, hơn nữa còn đủ đánh.

Diêu Mộ hỏi Triệu Vũ Thinh, chứng kiến bộ quá trình, rốt cuộc xảy chuyện gì.

Triệu Vũ Thinh trả lời với vẻ phức tạp: “Quá tàn nhẫn! Thật sự quá tàn nhẫn!” Diêu Mộ: “...”

Lâm Uyển Ương chỉa kiếm đó, mở miệng hỏi: “Ông còn dạy dỗ nữa ?”

Hứa Toàn Nghiệp đồ và tín đồ dìu dậy, lắc đầu như trống bỏi: “Không! Không dám nữa! lập tức trở Vân Nam!”

DTV

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-478.html.]

Lâm Uyển Ương: “ tin.”

Hứa Toàn Nghiệp: “ thành như , cô còn thế nào nữa! Thật đó! thật sự sai ! Cô tin !”

Lâm Uyển Ương suy nghĩ một lúc thu kiếm : “Được .”

Mọi : “...”

Triệu Vũ Thinh : “Đây thứ năm sư phụ hỏi đối phương ‘còn dạy dỗ nữa , thật thứ ba đánh cho ông phục , nhưng sư phụ tin, cho nên đánh thêm hai nữa.”

Nếu còn tin nữa thì đối phương sẽ ngất mất thôi.

Đừng là đối phương sẽ phục là tìm tới báo thù gì gì đó, chỉ e rằng chỉ cần tới tên của Lâm Uyển Ương thì sẽ lập tức đường vòng.

Diêu Mộ nghĩ nghĩ : “Gần đây Lâm chưởng môn chướng lắm, hy vọng thêm mấy tới cho cô luyện tay, như thì cuộc sống của chúng mới thể thoải mái một chút.”

Đạo hữu c.h.ế.t bần đạo c.h.ế.t (/), hai sang , và tìm thấy sự tán đồng từ trong mắt lẫn .

(/) Đạo hữu c.h.ế.t bần đạo c.h.ế.t (死道友不死贫道): chỉ cần , khác cũng quan trọng.

Lâm Uyển Ương nhíu mày: “Nếu ông tin , còn mau cút!”

Đám bỏ chạy trối chết, đáng sợ quá .

Diêu Mộ kể chuyện mà gặp lúc nãy cho Lâm Uyển Ương .

Triệu Vũ Thinh : “Con tra tin tức , trận lửa lớn ba mươi năm là do cố ý gây , khéo mấy ngày xuất giá, một đàn ông vì yêu thầm tân nương nên mới bất mãn phóng hỏa.”

Sau trận lửa lớn đó, nơi bắt đầu xuất hiện nhiều vấn đề, chê nơi may mắn sớm dọn nơi khác, thêm một nhóm khác rời .

Ban ngày còn tạm, nhưng tối đến tuyệt đối ngoài, nếu va chạm thứ gì thì xui xẻo tám đời.

Bây giờ trong thôn chỉ còn già.

Lâm Uyển Ương : “Nơi oán khí quá nặng, trở về bảo Tạ Văn Dĩnh và Tiểu Trương tới đây đạo tràng, lẽ sẽ vấn đề gì.”

Diêu Mộ: “ nhớ kỹ .”

Lúc hơn mười hai giờ , ở đây hoang vu lạnh lẽo nông nỗi nên cũng khách sạn, bọn họ chuẩn trở Đạo quán.

Hai ngày , Diêu Mộ dẫn Tạ Văn Dĩnh và Trương Hạo tới đạo tràng.

Diêu Mộ xuống xe thấy tiếng trống và tiếng kèn xô-na, khiến liên tưởng tới dàn nhạc quỷ buổi tối hôm đó, sợ tới mức nhảy dựng lên.

cẩn thận thì là giai điệu chúc mừng, mà là nhạc đau buồn.

Loading...